Quyển 1 - Chương 50: Chuyện Kể Trước Khi Đi Ngủ!

Mới vừa tiến vào thư viện, Mục Tư Thần liền nghe được một tiếng “Bang” thanh thúy, sau đó tầm nhìn mắt trái trở nên lại trở nên.

Chính là tròng kính bên trái của mắt kính gọng vàng đã vỡ thành mạng nhện.

Mục Tư Thần vội gỡ mắt kính xuống, bỏ nó vào túi áo.

Dù vậy, tổn hại của mắt kính gọng vàng cũng không ngừng laij, lại vang lên một tiếng “Bang”, trên đuôi gọng cũng bắt đầu xuất hiện vết nứt.

Mục Tư Thần chỉ còn cách thử nhét nó vào trong không gian hệ thống, lúc đầu ba lô là từ chối mắt kính gọng vàng, mãi cho đến khi thấu kính bên phải bị vỡ thành mạng nhện, ba lô hệ thống mới nhận mắt kính, cũng đưa ra tóm tắt đạo cụ mới.

【Mắt kính vỡ: Bị sức mạnh của “Mặt Trăng Độc Nhãn” trong thư viện Thượng Huyền dập nát, không thể không hạ cấp độ để trốn trong ba lô của người chơi cấp Trụ. Sau này có thời cơ thích hợp, có thể sửa đạo cụ. 】

Mục Tư Thần cũng không ngờ Con Mắt Bự cũng bị Thẩm Tễ Nguyệt đánh đến chỉ còn lại có mỗi cái mắt kính, mắt kính này còn bị đập nát ở trong lãnh địa của Thẩm Tễ Nguyệt, thật là nhổ cỏ tận gốc nha.

Mắt kính gọng vàng là đã định trước sẽ bị hủy diệt, cho dù Mục Tư Thần có để nó trong túi hay trong hộp, chỉ cần nó vẫn là đạo cụ cấp Tàng Tinh, không cách nào thu vào trong ba lô hệ thống, một khi tiến vào thư viện, nó đều sẽ bị hủy đi.

Trừ khi Mục Tư Thần giữ nó trong nửa lãnh địa của mình.

Nhưng nơi đó vốn thuộc về trấn Đồng Chi, Mục Tư Thần cũng không xác định suy nghĩ về Con Mắt Bự có còn lưu lại trong trấn nhỏ hay không. Một khi mắt kính bị người dân thị trấn nào đó còn nhớ về những tháng ngày có thể cơm dâng tới miệng trong thời kỳ thống trị của Con Mắt Bự nhặt được, nói không chừng sẽ xuất hiện chuyện càng đáng sợ hơn.

Nếu xuất hiện loại tình huống này, vậy Mục Tư Thần thà rằng phá hủy đạo cụ tiện lợi này.

Hiện giờ mắt kính gọng vàng chỉ là tổn hại trốn trong ba lô hệ thống, sau này còn có cơ hội khôi phục, đây đã là kết cục tốt nhất rồi.

Điều quan trọng nhất bây giờ chính là tìm được Hạ Phi, cướp lại thư viện.

Nhưng thư viện thật sự quá kỳ quái.

Mục Tư Thần đã đã sẵn sàng vừa vào cửa liền đối mặt một đám dân thị trấn bị sức mạnh của Thẩm Tễ Nguyệt và Con Mắt Bự ép điên, đã sớm nắm chặt cuốc chim ở trong tay, ai ngờ bên trong lại không có một bóng người.

Lại mở ra di động xem xét app trò chơi, thấy Hạ Phi đã gừi mấy tin nhắn quỷ dị vào trong nhóm.

Anh Phi Của Bé: 【 Mẹ ơi, mẹ ơi, con là chú cá bảy màu thông minh nhất sao? 】

Anh Phi Của Bé: 【 Xin chào mọi người, tôi là một con kiến nhỏ muốn nếm thử hương vị của băng tuyết, hôm nay tôi sẽ xách hành lý lên đường về phương Bắc, xin mọi người hãy chúc phúc cho tôi. 】

Anh Phi Của Bé: 【 Ta phải làm sao mới có thể gϊếŧ Quốc vương cưới Vương hậu? 】

Anh Phi Của Bé: 【 Ta đã bị treo ở trên tường thành mười ngày, ta rất muốn biết bây giờ Vương gia nghĩ thế nào, ta quyết định đêm nay cũng sẽ treo Vương gia lên, để cho hắn cũng đồng cảm một chút. 】

Anh Phi Của Bé: 【 Có phải Vương hậu đã chiếc gương kia lừa rồi hay không? 】

Anh Phi Của Bé: 【 Hóa ra ta là Nữ Oa nặn bùn. 】

Anh Phi Của Bé: 【 Rốt cuộc là tại sao chúng ta lái phi thuyền vũ trụ đến tinh cầu tràn đầy ký sinh trùng này? Còn có thể quay trở về hay không? 】

Mục Tư Thần: “……”

Kết hợp những tin nhắn này, ngược lại không khó tưởng tượng Hạ Phi đã gặp phải chuyện gì.

Có lẽ là cậu ta xuyên vào sách rồi.

Nhưng hình như trong sách cũng không phải nguy hiểm như vậy, Hạ Phi chạy đến nhập vai trong mấy quyển sách.

Xem ra trong thư viện này cũng không phải không có người, mà là toàn bộ đều ở trong sách.

Muốn cứu Hạ Phi nhất định phải tiến vào trong sách tìm cậu ta, muốn tìm được cột trụ tựa hồ cũng cần tiến vào trong sách, nhưng không chuẩn bị mà tùy tiện xông vào là không thỏa đáng, ít nhất muốn phải tìm hiểu rõ ràng quy luật vào và cách rời khỏi sách.

Mục Tư Thần không sốt ruột mở bất kỳ quyển sách nào, cậu cẩn thận quan sát đến thư viện.

Thư viện là một tòa nhà hình tròn, chia thành ba tầng, trong sảnh tầng một có rất nhiều bàn đọc sách, khi ngẩng đầu lên có thể nhìn thấy trần nhà ở tầng trên cùng.

Mỗi tầng đều xây tường bao quanh, bên trong có dãy kệ sách, rìa ngoài còn có dãy ghế ngồi đọc sách.

Nếu những người ở tầng hai và tầng ba đọc sách mệt mỏi, có thể cúi đầu nhìn xem đại sảnh lầu một, cũng có thể nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ.

Đương nhiên, lúc này ngoài cửa sổ không có phong cảnh, chỉ có từng mảnh sương mù.

Ở lối vào tầng một có dán một tờ giấy ghi những dòng chữu rất kỳ quái.

“Con mắt muốn tìm được tôi, mặt trăng cũng muốn tìm được tôi, tôi ở trong sách, lại không ở trong sách. Không thể tìm thấy tôi ở bất kỳ nơi nào, tôi lại ở khắp mọi nơi.”

Cái này “Tôi” là cái gì? Là “Trụ” sao? Nếu nlà hư thế thì có phải “Trụ” trong thư viện có hơi có nhân tính quá hay không? Là bởi vì dưới sự chi phối sức mạnh của Con Mắt Bự và Thẩm Tễ Nguyệt mà xuất hiện nhân tính hóa riêng sao?

Cái này cũng có thể xảy ra.

“Trụ” vốn dĩ chính là dựa vào hấp thu năng lượng cảm xúc của con người để duy trì vận chuyển, lập trường mà hai “Trụ” trước đó Mục Tư Thần tiếp xúc đều trái ngược với Con Mắt Bự, có quy tắc cùng trật tự nhất định, nhưng tương đối đần, không linh hoạt, chỉ biết vận hành giống như một chương trình, còn thường xuyên xảy ra bug.

Hiện giờ dưới ảnh hưởng của sức mạnh của Thẩm Tễ Nguyệt, dưới tác động của các thế lực cũ và mới, “Trụ” bày ra một số năng lực và nhất định, cũng bắt đầu trốn tránh sự truy đuổi của Thẩm Tễ Nguyệt, phân tán bản thân ẩn giấu ở trong sách.

Cái này phiền phức rồi.

‘Trụ’ ở Viện điều dưỡng có khó tìm thì khu vực cũng chỉ trong một toàn nhà bảy tầng, sẽ không vượt qua phạm vi này.

Nhà máy chế biến dù diện tích lớn đến đâu, vị trí “Trụ” cũng là cố định, chỉ cần có đủ cảm giác về sự ưu việt và cản đảm khiêu chiến người giám sát, là có thể đến trước mặt “Trụ”.

Nhưng thư viện, nếu“Trụ” ẩn bên trong thế giới sách thì nên tìm thế nào đây?

Nhìn tin nhắn Hạ Phi gửi đến, chỉ trong một giờ, gần như cứ sau mười phút Hạ Phi lại đổi một chủ đề, từ truyện kể trẻ em đến cổ tích kinh điển, từ tiểu thuyết máu chó đến khoa học viễn tưởng, từ Nữ Oa tạo người đến thời đại vũ trụ, trên dưới 5000 năm cũng không đủ để cậu ta vượt qua.

Phạm vi của “Trụ” này là nhỏ nhất mà Mục Tư Thần đã gặp cho đến nay, là một toàn nhà nhỏ chỉ có ba tầng, nhưng cũng là lớn nhất ở trong mỗi một quyển sách.

Nguy hiểm nhất chính là, thông qua câu “Con mắt muốn tìm được tôi, Mặt Trăng cũng muốn tìm được tôi”, Mục Tư Thần nghi ngờ phân thân của Thẩm Tễ Nguyệt hoặc là người thân cận đang trốn ở trong một quyển sách nào đó.

Khi ở trong nhà máy chế biến, bản thể Thẩm Tễ Nguyệt giáng xuống là phải dựa vào ô nhiễm Mục Tư Thần và lặng lẽ chiếm “Trụ” thì mới làm được.

Sau đó Mục Tư Thần loại bỏ ô nhiễm của Thẩm Tễ Nguyệt ra khỏi trong cơ thể, đuổi Thẩm Tễ Nguyệt đi, Thẩm Tễ Nguyệt mới lựa chọn cưỡng ép chiếm thư viện, thần giáng lần nữa.

Điều này chứng minh, đối với Thẩm Tễ Nguyệt vào lúc đó, cách tốt nhất để đến chính là lợi dụng “Trụ” của Mục Tư Thần, gã xuất phát từ bất đắc dĩ mới cưỡng ép chiếm thư viện.

Từ thái độ xử lý của Diêu Vọng Bình đối với “Trụ”, Mục Tư Thần cho rằng, cách mà quái vật cấp Thần đối đãi với “Trụ” khác với cậu.

Mục Tư Thần đối đãi “Trụ” là “Đào Chân Tường”, sử dụng khả năng của mình để cưỡng bức chuyển hóa sức mạnh của “Trụ” thành sức mạnh của mình.

Mà Diêu Vọng Bình lại là lựa chọn dùng sức mạnh của Tần Trụ phá hư “Trụ”, có khi nào, mấy quái vật cấp Thần càng có khuynh hướng sau khi phá hư “Trụ” hoàn toàn thì sẽ xây lại “Trụ” thuộc về mình, mà không phải chiếm lấy nó.

Tần Trụ ngay từ đầu cũng từng chỉ trích Mục Tư Thần không giữ lời hứa, là sau khi Mục Tư Thần đạt được “Trụ”, mới thay đổi phương thức hợp tác, trợ giúp Mục Tư Thần lấy được “Trụ” thứ hai, đồng thời tiến hành thần giáng xuống dưới sự cho phép của Mục Tư Thần.

Bởi vậy lúc ấy, Thẩm Tễ Nguyệt là dưới tình thế cấp bách, bắt chước Mục Tư Thần, lợi dụng thực lực vượt xa Tàng Tinh của mình, cưỡng ép thay đổi tên thư viện, nhưng trên thực tế vẫn chưa hoàn toàn nắm giữ sức mạnh của nơi này.

Nếu Thẩm Tễ Nguyệt lúc ấy hoàn toàn nuốt chửng Con Mắt Bự, có lẽ “Trụ” trong thư viện sẽ không chống cự lại, trực tiếp chuyển biến thành sức mạnh của Thẩm Tễ Nguyệt.

Nhưng cố tình một nửa kia của Con Mắt Bự đã bị Tần Trụ cướp đi rồi, Thẩm Tễ Nguyệt không thể có được đến toàn bộ sức mạnh, không cách nào làm cho thư viện thuộc về gã hoàn toàn.

Một khi đã như vậy, gã nhất định sẽ phái người tiến vào thư viện tìm kiếm “Trụ”, đây là vì sao “mặt trăng cũng muốn tìm được tôi”.

Quái vật cấp Thần không thể dễ dàng rời khỏi trấn nhỏ của mình, Thẩm Tễ Nguyệt có thể quan sát qua gương, điều khiển cấp dưới, nhưng bản thể không thể đến đây.

Cho nên chỉ “mặt trăng”, có lẽ là người thân cận có chứa tô-tem của Thẩm Tễ Nguyệt, hơn nữa vô cùng có khả năng không chỉ có một người.

Lần này tiến vào trò chơi, cậu đã phải bảo vệ Hạ Phi, còn phải tìm được “Trụ”, còn phải đề phòng người thân cận của Thẩm Tễ Nguyệt.

Trận này khó đánh thật đấy, Mục Tư Thần xoa xoa cái trán.

Mục Tư Thần có điểm hối hận không bảo Trì Liên tiến vào game, lúc này năng lực đổi mặt của cô thật sự rất có ích, ít nhất có thể tạm thời che giấu đôi mắt người thân cận của Thẩm Tễ Nguyệt.

Có điều nghĩ lại, Trì Liên đại khái là không cách nào tiến vào phó bản này.

Khi cậu tiến vào còn phải cần bạch tuộc nhỏ tiến hành xử lý vô hại hóa, Trì Liên và Trình Húc Bác nên tìm ai làm xử lý vô hại hóa chứ?

“Trụ” này đã định sẵn chỉ có một mình cậu đánh rồi.

Cũng may từ tin nhắn Hạ Phi gửi đến là có thể nhìn ra, cậu ta tiến vào sách, chưa chắc sẽ luôn duy trì hình dạng con người, nói không chừng là một con cá bảy màu nhpr hoặc là con kiến.

Cậu cũng không tin cậu cũng biến thành một con kiến, người thân cận của Thẩm Tễ Nguyệt còn có thể nhận ra hắn.

Sau khi Mục Tư Thần xem qua tờ giấy lầu một, cũng không vội vã tìm sách, cậu đi lên lầu trên, tìm được tờ giấy thứ hai, nội dung viết phía trên càng khiến cho người ta không rét mà run.

“Tôi là một người thích đọc sách, tôi muốn hết đọc hết tất cả các quyển sách trên thế giới này, cảm ơn Chúa đã ban cho tôi đôi mắt có thể đọc sách mãi mãi. Chúa của tôi vẫn chưa hoàn toàn ngã xuống, ngài ở trong lòng tôi, ở trong sách, trong cái nhìn tôn kính của tất cả mọi người.”

“Tôi” trên tờ giấy thứ hai hiển nhiên không phải là “Trụ”, từ câu nói có thể phân tích, hẳn là người thân cận trông coi thư viện của Con Mắt Bự.

Xem ra Con Mắt Bự đã để lại đường lui cho mình sống lại ở chỗ này, nếu xử lý không đúng cách, nói không chừng Con Mắt Bự còn sẽ sống lại.

Thảo nào trên tờ giấy tầng một nhắc tới “Con mắt muốn tìm được ta”, xem ra Con Mắt Bự cũng cần sức mạnh của “Trụ”.

Mục Tư Thần buông tờ giấy, dạo qua lầu hai một vòng, phát hiện trên bàn sách phủ kín thẻ bookmark màu trắng, trên cùng thẻ bookmark vẽ nửa con mắt, nhưng chưa vẽ xong thì đột ngột dừng lại, tấm thẻ bookmark này cũng bị sức mạnh xé làm đôi.

Trên một số kệ sách cũng có bày thẻ bookmark, nhưng đều là màu trắng.

Mục Tư Thần luôn cảm thấy mấy thẻ bookmark có tác dụng của nó, cho nên cậu đánh liều cầm hai tấm thẻ bookmark màu trắng không có bất kỳ hình vẽ hay nét chữ nào.

Tiếp theo, Mục Tư Thần đi lên lầu 3.

Quả nhiên, chỗ cầu thang lầu 3 có dán một tờ giấy, nội dung trên tờ giấy càng kỳ quái hơn.

“Tôi thích bầu trời, tôi thích biển cả, tôi thích mặt đất, tôi thích những vì sao, tôi thích vũ trụ tri thức. Cảm ơn Thần đã ban cho tôi đôi mắt có thể nhìn thấy mọi thứ; Cảm ơn Thần đã ban cho tôi ánh trăng soi sáng linh hồn tôi.”

Cảm giác chữ “Ta” trong tờ giấy này, cũng không giống như một người, lời nói trước sau mâu thuẫn, tín ngưỡng cũng hết sức hỗn loạn.

Mục Tư Thần nghi ngờ chủ chốt ghi lại tờ giấy trên lầu 3 này chủ thể là nhóm dân thị trấn bị nhốt trong thư viện, mới đầu bọn họ là tín đồ Con Mắt Bự, sau khi Thẩm Tễ Nguyệt chưa hoàn toàn cướp lấy thư viện, có một số lại biến thành tín đồ của Thẩm Tễ Nguyệt, lúc này mới sẽ xuất hiện tờ giấy mồm năm miệng mười thế này.

Tựa như xác minh suy đoán của Mục Tư Thần, trên kệ sách và trên bàn sách trên lầu 3 có một số vật phẩm.

Ví dụ như những tờ ghi chú đọc sách trên bàn, bút trên kệ sách, một số kính đặt trên mấy quyển sách mở ra, khăn giấy, bình giữ ấm…, còn có làm gương nhỏ làm cho Mục Tư Thần nhìn đến liền cảm thấy trong lòng không thoải mái.

Trừ cái này ra, phía trên mái vòm còn có một mặt trăng khuyết cong lơ lửng, toàn bộ thư viện không có ánh đèn, tất cả ánh sáng đều đến từ mặt trăng này.

Mục Tư Thần hiểu, khi mặt trăng biến thành trăng tròn, thư viện sẽ hoàn toàn thuộc về Thẩm Tễ Nguyệt, đến lúc đó quy tắc nơi này nhất định sẽ phát sinh thay đổi, cậu cũng chưa chắc có thể cướp lại được ‘Trụ’ từ trong tay Tế Nhật.

Cậu cần phải hành động nhanh hơn.

Nhưng mà, phải bắt đầu từ quyển sách tầng nào đây? Nơi này có nhiều sách như vậy, cậu không có khả năng dạo hết tất cả sách một lần, như vậy sẽ rất tốn thời gian.

Mục tiêu của cậu là tìm kiếm “Trụ”, một khi đã như vậy, tốt hơn là nên bắt đầu từ lầu 1 chỗ “Trụ” viết thông tin.

Còn Hạ Phi, Mục Tư Thần không xác định bản thân có thể tìm chính xác được cuốn sách mà Hạ Phi đang ở trong số lượng sách khổng lồ này hay không.

Dù sao khi Mục Tư Thần thu thập thông tin, Hạ Phi lại thay đổi một quyển sách.

Anh Phi Của Bé: 【 Ai có thế nói cho tôi biết tại sao sau khi anh ta cưới tôi, còn định cắt giác mạc của tôi cho mối tình đầu của anh ta? Tại sao muốn cứu mối tình đầu không tự lấy mắt của mình đi? Tôi đã học được cách điều chế thuốc mê rồi, tối nay sẽ cắt giác mạc của anh ta! 】

Lần này có lẽ là tieur thuyết tra tiện rồi, Hạ Phi tiếp cận phạm vi quá rộng, cho dù Mục Tư Thần chạy đến đúng sách của cậu ta, Hạ Phi cũng không biết đi nơi nào.

Từ Hạ Phi không ngừng gửi tin nhắn, cậu ta ở trong sách…… hình như cũng sống khá tốt.

Biết gϊếŧ vua cưới hoàng hậu, còn treo ngược lại Vương gia đã treo cậu ta ở trên tường thành, còn có thể điều chế thuốc mê cắt giác mạc của tra nam, ờ…… tạm thời không cần lo lắng cho cậu ta.

Vẫn là tìm được “Trụ” trước, chờ không gian này bị Mục Tư Thần khống chế, Hạ Phi tự nhiên sẽ xuất hiện thôi.

Vì thế Mục Tư Thần đi vào lầu 1, lật qua danh sách phân loại sách, đi vào khu vực “Chuyện kể trước khi ngủ”.

Ngược lại không phải cậu cảm thấy văn học thiếu nhi tương đối an toàn, mà là Chuyện kể trước khi ngủ trong thư viện này khác với khác với những câu chuyện mà cậu biết.

Giống như quyển sách mà Mục Tư Thần đang cầm này, có câu chuyện trước khi ngủ nào mà có tên là 《 Ngày xửa ngày xưa, có một con mắt khao khát nhìn thấy mọi thứ trên đời.》 chứ?