Vừa lúc sắp đến thời gian ăn cơm trưa, Mục Tư Thần nhờ có mắt kính giúp đỡ, cậu đứng ở chỗ không người trong tòa nhà văn phòng theo dõi hướng đi của Hạ Phi và đồng nghiệp của cậu ta, chờ bọn họ gọi cơm hộp.
Chỉ cần anh giao cơm vừa đến, cậu sẽ cản anh bạn đó lại, giành nhận cơm hộp trước rồi mượn luôn áo mũ của đối phương giao cơm hộp đến cửa, đến lúc đó sẽ nhân cơ hội đi đổi lại thú bông hàng nhái.
Quá trình này có lẽ sẽ lại tiêu tốn thêm một số tiền, Mục Tư Thần ngẫm lại số tiền số tiền đã tiêu tốn trong những ngày này thì liền đau đầu.
Sau khi lên kế hoạch, Mục Tư Thần chuyên chú chờ mấy người này gọi cơm trưa.
Cậu nhìn thấy một nhân viên xinh đẹp ăn mặc khá bạo cầm di động đi đến hướng của Hạ Phi, nghĩ thầm có lẽ là muốn gọi cơm trưa, có chút hồi hộp mà nhìn chằm chằm Hạ Phi và người đẹp đó, sợ khi cô gái đẹp này gọi cơm trưa không cẩn thận nhìn thấy thú bông hàng nhái đang gập đầu xúc tu lại.
Ai ngờ thế mà người đẹp lại trực tiếp ngồi ở trên tay vịn ghế của Hạ Phi, tiến đến bên tai Hạ Phi nhẹ giọng nói: “Tiểu Phi, cậu cố gắng làm việc quá rồi, thỉnh thoảng cũng nên nghỉ ngơi một chút đi.”
Mục Tư Thần nhíu mày.
Ngược lại không phải bạn cùng phòng và đồng nghiệp người đẹp ở cùng quá thân mật khiến cho cậu có chút ghen ghét, mà là Mục Tư Thần trong nháy mắt dâng lên cảm giác rất khó tả.
Cậu cảm thấy khuôn mặt của người đẹp có chút giả tạo.
Đó không phải là sự giả tạo do phẫu thuật thẩm mỹ mang lại, mà là một kiểu khác, sự giả tạo và cứng nhắc trong ánh mắt cùng với nụ cười.
Lúc này Hạ Phi lý trí nhập vào người, mắt nhìn thẳng nói: “Chờ một lát, chị Tô, tôi đối chiếu xong trang này đã.”
Người đẹp bị gọi là “chị Tô”: “……”
Cô ta cũng không nhụt chí, không ngừng cố gắng mà tiến đến thổi gió bên tai của Hạ Phi: “Tiểu Phi, cậu làm việc nghiêm túc như vậy, không mệt sao? Cậu chỉ là thực tập sinh thôi, không cần phải tích cực như vậy. Trưa rồi cậu không mệt sao? Tôi cho cậu mượn gối ngủ trưa nhé, cậu có thể ngủ một giấc thật ngon, mơ một giấc mơ đẹp.”
Sau khi Hạ Phi nghe cô ta nói xong, đôi mắt chớp hai cái, hiển nhiên có chút buồn ngủ.
Cậu ta giơ tay sờ thú bông hàng nhái một chút, lập tức tràn đầy tinh thần, kiên định nói: “Tôi không ngủ trưa, có việc gì thì chờ tôi đối chiếu xong cái này rồi nói.”
Chị Tô hung hăng trừng mắt liếc mắt nhìn Hạ Phi một cái, có chút thất vọng mà rời khỏi chỗ ngồi của Hạ Phi.
Mục Tư Thần trực giác điều chỉnh tầm mắt, đi theo chị Tô kia.
Chỉ thấy cô ta đi đến một phòng làm việc, sau đó lấy một cái hộp ra, trong chiếc hộp có một đống gối kê.
Những chiếc gối kê này có kiểu dáng đồng nhất, phía trên đều thêu cùng một hình vẽ.
Là một hình vẽ con bướm dang rộng đôi cánh được vẽ thành hình bán nguyệt, bao bọc lấy một hoa văn giống như đại não.
Mục Tư Thần nhìn thấy hình vẽ đại não này thì bỗng dưng cứng đờ, trong nháy mắt tựa như rơi vào cảnh trong mơ, ngơ ngơ ngác ngác, không biết thời gian.
Trong thoáng chốc, trước mắt của cậu tựa như xuất hiện một con đang bướm dang rộng đôi cánh, mang đến một giấc mơ đẹp giúp cậu chìm vào giấc ngủ.
Mục Tư Thần trong lúc nhất thời cũng không biết đã trôi qua bao lâu.
Cơn đói làm cậu tỉnh táo lại, Mục Tư Thần đột nhiên mở mắt ra, chỉ cảm thấy eo đau lưng đau, mà sắc trời đã tối sầm.
Vừa nhìn lại thời gian, thì đã sắp đến 8 giờ tổi rồi.
Cậu đi đến dưới lầu công ty Hạ Phi tầm 12 giờ trưa, lúc này đã 8 giờ tối? Trong tám tiếng này đã xảy ra chuyện gì? Sao cậu lại mất ký ức của tám tiếng này?
Mục Tư Thần từ dưới đất đứng lên, chỉnh lại mắt kính, thấy mắt kính gọng vàng còn đeo trên mắt không có tin tức, trong lòng thoáng an tâm.
“Chuyện gì đã xảy ra với tôi trong tám tiếng đồng hồ này?” Mục Tư Thần hỏi.
Mắt kính gọng vàng lại đâm Mục Tư Thần một cái, lần này khác với trước đó, Mục Tư Thần không phải chỉ đau một chút, mà là có loại cảm giác như bị rút hết sức lực.
Cậu kiệt sức một lúc, thông qua mắt kính gọng vàng nhìn thấy bản thân không làm gì trong tám tiếng này, chỉ ngồi ở chỗ này ngủ mà thôi.
Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Cậu chỉ là thấy được mấy cái gối qua mắt kính mà thôi, gối……
Hình vẽ trên mấy cái gối đó, thế mà hết sức giống tô-tem nào đó!
Mục Tư Thần nháy mắt dâng lên một loại cảm giác không rét mà run.
“Chuyện gì đã xảy ra với công ty của Hạ Phi trong tám tiếng này?” Mục Tư Thần hỏi.
Lần này mắt kính gọng vàng có nói gì thì cũng không chịu làm việc.
Mục Tư Thần nhớ tới, điều kiện sử dụng mắt kính gọng vàng là sau khi đeo sẽ bị trừ 2000 giá trị năng lượng, sau đó mỗi giờ sẽ trừ 1000. Cậu có tổng cộng 10.000 giá trị năng lượng, lúc này đeo mắt kính gọng vàng ngủ 8 tiếng đồng hồ, giá trị năng lượng tiêu hao vừa vặn là 10.000.
Sẽ không phải là sử dụng mắt kính gọng vàng ở thế giới hiện thực, cũng cần giá trị năng lượng đó chứ?
Nếu là như thế này, chờ năng lượng của cậu khôi phục đầy thì e là phải cần đến 6 tiếng đồng hồ.
Lúc này Hạ Phi đã tan tầm, Mục Tư Thần cũng không cần xem nữa. Hắn mệt mỏi đứng dậy, leo lên xe đạp chạy đi kiếm gì ăn, khôi phục chút thể lực, lúc này mới trở lại ký túc xá.
Khi mở cửa ra, thấy Hạ Phi ngồi ở trước bàn học nghiêm túc chuẩn bị bài học sáu tháng cuối năm, thú bông hàng nhái đặt ở trên kệ sách của cậu ta, Mục Tư Thần hơi hơi thở phào nhẹ nhõm.
Hạ Phi nghiêm túc mà viết một chữ cuối cùng, lúc này mới buông bút chào Mục Tư Thần: “Về rồi à?”
“Ừm.” Mục Tư Thần gần như mệt muốn chết ném hàng nhái số 2 lên trên giường, nói với Hạ Phi, “Công việc hôm nay của cậu thế nào?”
“Không có gì, khá tốt.” Hạ Phi nói.
Mục Tư Thần: “Cậu làm việc lâu như vậy, trong công ty không có chuyện gì đặc biệt sao?”
Hạ Phi: “Lâu chỗ nào? Tôi mới làm việc có bốn ngày, vết thương trên chân lần trước cậu đá tôi xuống giường còn chưa hết đâu, bây giờ tôi còn đang chống gậy đi làm đấy!”
Mục Tư Thần: “……”
Hạ Phi còn nhớ chuyện này sao? Cậu còn tưởng rằng Hạ Phi khôi phục bình thường đã quên mất chuyện của cái đêm kinh hồn kia rồi.
“Có điều cũng là tôi sai, ai bảo nửa đêm tôi lên giường của cậu dọa cậu làm gì.” Hạ Phi nhún nhún vai nói, “Cho nên tôi cũng không trách cậu phản ứng kịch liệt trói rồi quăng tôi ra ngoài, tôi là người trưởng thành lại lý trí, sẽ không so đo với cậu đâu.”
Mục Tư Thần: “……”
Cậu cảm thấy sau khi vị bạn cùng phòng bị tà thần mê hoặc, thật sự là trở nên càng ngày càng tốt hơn.
“Tiểu Mục ơi,” Hạ Phi lời nói thấm thía với Mục Tư Thần, “Làm người ấy à, quan trọng nhất là phải duy trì bình tĩnh trong tâm, và dùng một thái độ rõ ràng và lý trí để nhìn thế giới. Cậu nhìn cậu xem, phản ứng kích động đến như vậy, quá không lý trí, sau này ra xã hội thì làm được cái gì? Thử thách trong xã hội quá nhiều, cậu phải học được lý trí.”
Mục Tư Thần đứng dậy đi toilet, cậu mệt lắm, muốn tắm một cái rồi trở về ngủ, không tiếp tục quan tâm tên bạn cùng phòng này.
Lúc này Hạ Phi sờ sờ cằm nói: “Có điều cậu nói chuyện xảy ra trong công ty…… Đúng là có, nhưng mà đó là trước khi tôi vào công ty làm việc, lúc đó có một nhân viên đột ngột qua đời. Cho nên công ty bọn họ đặc biệt thiếu người, mới tuyển thêm một đám thực tập sinh.”
Mục Tư Thần dừng bước chân lại, quay đầu lại nhìn về phía Hạ Phi, nghiêm túc hỏi: “Chết như thế nào?”
Hạ Phi: “Nghe nói là ngủ trưa chết.
“Thật ra công ty chúng tôi cũng không phải là công ty 996, phúc lợi đãi ngộ đều khá tốt, buổi trưa còn đặc biệt sắp xếp thời gian để nhân viên nghỉ trưa thống nhất, còn phát ghế xếp hoặc là gối cho nhân viên nữa.
“Nhân viên đột ngột qua đời kia chắc là sức khỏe không được tốt, nghe nói anh ta đi làm vẫn luôn ngủ, sếp cũng không dám nói anh ta cái gì. Nhưng mà anh ta càng ngủ càng gầy, gầy đến độ sắp biến thành da bọc xương luôn.
“Ngày đó sau khi nghỉ trưa, mọi người đều rời giường, anh ta vẫn còn ngủ, giám đốc có hơi nổi giận, đi lên đẩy anh ta một cái, anh ta liền nặng nề ngã thẳng xuống, lúc này mọi người mới phát hiện anh ta đã chết hơn một giờ rồi.”
Chuyện này kết hợp với hoa văn trên gối đã nhìn thấy qua mắt kính gọng vàng, Mục Tư Thần chỉ cảm thấy sởn tóc gáy.
“Cậu có từng nghỉ trưa không? Có từng lấy gối hoặc là ghế gấp của bọn họ không?” Mục Tư Thần hỏi.
Hạ Phi: “Đương nhiên không rồi, cậu còn không hiểu tôi sao? Từ trước đến nay tôi không thích ngủ trưa, có thời gian thì làm một ván game còn tốt hơn. Hơn nữa hoa văn trên gối với ghế gấp của bọn họ xấu lắm, xấu tới mức nào nhỉ? Đến mức mà tôi nhìn một cái liền cảm thấy váng đầu hoa mắt, lập tức muốn nôn luôn.
“Chị Tô trong văn phòng chúng tôi một hai phải đưa gối cho tôi, tôi cũng không dám lấy, nhìn thứ đồ chơi kia là ăn cơm không vào nỗi, vẫn là thú nhồi bông bạch tuộc của tôi là đẹp nhất.
“Nghĩ đến thứ ghê tởm đó thật là khó chịu, nhìn bạch tuộc nhỏ của tôi để rửa mắt mới được.”
Hạ Phi rùng mình một cái, vội vàng nghiêm túc mà nhìn thú bông hàng nhái, dáng vẻ có hơi khó chịu dần dần trở nên giãn ra, cả người đều giống như được thăng hoa vậy.
Dáng vẻ này của cậu ta y chang với phản ứng dữ dội cảm thấy ghê tởm của Trì Liên và Trình Húc Bác sau khi thấy ảnh chụp của thú nhồi bông bạch tuộc.
“Hạ Phi, không thể không đi làm sao?” Mục Tư Thần hỏi.
“Như vậy sao được, ký hợp đồng thực tập một tháng lận, tôi đã đồng ý với ba mẹ tôi phải làm việc thật tốt rồi. Hơn nữa, người trưởng thành lý trí thì phải dũng cảm đối mặt và khiêu chiến với khó khăn, tuân thủ lời hứa, tuyệt đối không thể thất hứa với người khác, nếu không tôi sẽ không có tư cách nhìn mặt thú nhồi bông bạch tuộc!” Hạ Phi nhìn về phía thú bông hàng nhái, bỗng nhiên nói, “Xúc tu của thú bông này trông đặc biệt mượt mà xinh đẹp thánh khiết nhỉ.”
Mục Tư Thần nhìn nhìn thú bông hàng nhái, quyết định vẫn không đổi thú nhồi bông.
Công ty của Hạ Phi không ổn, hoa văn trên gối nhất định là tô-tem nào đó.
Mục Tư Thần đã sớm hoài nghi thế giới game đang thâm nhập vào thế giới hiện thực từng chút một, cậu cho rằng đây là do cậu không để ý mang thú nhồi bông bạch tuộc về, không ngờ rằng tất cả những chuyện này lại xảy ra còn sớm hơn cậu biết.
Một vấn đề không thể bỏ qua đang bày ra ở trước mắt cậu.
Thế giới hiện thực cũng không an toàn.
Chỉ là tất cả những chuyện này đều phát sinh vô cùng bí ẩn, người chưa từng trải qua cũng không biết, người từng trải qua bị sức mạnh của thế giới khác ảnh hưởng, sẽ không nói ra bên ngoài.
Hạ Phi đúng là bị thú nhồi bông bạch tuộc mê hoặc, rơi vào một số chấp nhất khó hiểu.
Nhưng cậu ta cũng được sức mạnh của Tần Trụ bảo vệ.
Trước khi biết rõ mọi chuyện trong công ty thì không cần thu hồi thú bông, cứ để cho nó bảo vệ Hạ Phi đi.
Sau khi Mục Tư Thần rửa mặt thì lên giường, cậu nhìn thấy hàng nhái số 2 trong ba lô, tức khắc đau đầu.
Thứ đồ chơi này tốn của cậu hơn trăm đồng, cứ vô dụng như vậy sao?
Cứ xem như gối ôm vậy. Mục Tư Thần vẻ mặt vặn vẹo nhét hàng giả số 2 vào chăn.
Hạ Phi bị bạch tuộc nhỏ biến thành một thanh niên có kỷ luật tự giác ngủ sớm dậy sớm làm việc và nghỉ ngơi bình thường, Mục Tư Thần lại không thể ngủ sớm như vậy.
Trong khoảng thời gian này cậu tổn thất quá nhiều tiền tài, đêm nay cần phải kiếm thật nhiều tiền.
Thời gian làm việc ban đêm vốn chính là thời gian khách hàng lui tới, Mục Tư Thần rất nhanh đã nhận được công việc.
Ban ngày cậu ngủ 8 tiếng đồng hồ, buổi tối ngược lại tinh thần phấn chấn, cùng khách hàng chơi một lèo đến hơn hai giờ sáng.
Khách hàng chưa đã thèm offline nghỉ ngơi, Mục Tư Thần cũng buông di động nóng hổi xuống, vươn vai một cái chuẩn bị đi ngủ.
Lúc này, cậu nhìn thấy một con thú bông hàng nhái dạ quang, bước đi tập tễnh ngã khỏi giường của Hạ Phi, lại thân tàn chí kiên mà chậm rì rì bò đến giường của cậu.
Lần này động tác của thú bông hàng nhái tương đối thuần thục, chỉ rớt hai lần là đến được đến giường của Mục Tư Thần.
Nhưng mà Mục Tư Thần dùng một tay xách nó lên, thấp giọng nói: “Bây giờ anh đi theo Hạ Phi sẽ tốt hơn, tôi có hơi lo cho cậu ta. Ngày mai tôi sẽ đến công ty của cậu ta xem xem, trước đó thì nhờ anh vậy.”
Nói xong, Mục Tư Thần nhẹ nhàng nhảy xuống giường, cậu đặt lại thú bông hàng nhái trèo đèo lội suối đến bên cạnh ở trên giường của Hạ Phi.
Thú bông hàng nhái trừng mắt nhìn Mục Tư Thần, thấy cậu trở lại trên giường, ôm hàng nhái số 2 vào trong chăn, nặng nề ngủ mất.