Thời tiết tương đối nóng, Mục Tư Thần đang mặc áo sơmi trắng tay ngắn, lộ ra hơn nửa cánh tay.
Cậu trẻ tuổi ngoại hình lại đẹp, mặc đồ này trông đặc biệt bắt mắt, vừa năng động vừa nhẹ nhàng khoan khoái.
Nhưng hình xăm trên cánh tay cậu, lại làm cho cả người cậu có vẻ hết sức xã hội.
Mục Tư Thần vội dùng ba lô không che cánh tay trái lại, một tay điều khiển xe đạp, chạy như bay về trường học.
Theo điều tra của cậu, đến 6 giờ chiều Hạ Phi mới tan tầm, giờ này ký túc xá sẽ không có ai.
Sau khi trở lại ký túc xá, Mục Tư Thần thay áo sơmi tay dài màu đen, cũng cài chặt hàng khuy tay trái, bảo đảm không lộ ra một chút hình xăm nào.
Làm xong mọi thứ, Mục Tư Thần mới đưa sạc pin cho di động hét pin tự tắt nguồn của mình.
Mới vừa khởi động máy, Mục Tư Thần liền nhận được một tin nhắn từ số lạ.
【 Tôi về nhà rồi, cảm ơn. 】
Thời gian là 15:28 phút, Mục Tư Thần mới trở lại thế giới hiện thực trong vòng một phút.
Khi đó cậu đặt điện thoại di động sang một bên để xem xét ba lô, sau đó di động vốn không đủ pin nên tự động tắt máy, mãi đến khi trở về ký túc xá thì Mục Tư Thần mới khởi động máy nhìn thấy tin nhắn này.
Nhất định là Ứng Mậu!
Cậu lập tức gọi dãy số xa lạ trên di động, một lúc lâu sau mới có người bắt máy, giọng của đối phương nghe hết sức hoảng loạn, còn mang theo khóc nức nở.
Mục Tư Thần trong lòng chợt lạnh, hơi hơi hé miệng, hỏi: “Xin chào, xin hỏi là Ứng Mậu sao? Tôi là bạn trong game của cậu ấy.”
Đầu dây bên kia là một người phụ nữ lớn tuổi, bà nói: “Tôi là mẹ của Ứng Mậu, ba ngày trước nó đột nhiên phát bệnh hôn mê bất tỉnh, vừa mới qua đời rồi.”
“Cháu……” Mục Tư Thần không biết nên nói cái gì cho phải, chỉ có thể nặng nề nói một câu xin bớt đau buồn rồi cúp điện thoại.
Nói đến cùng, cậu và Ứng Mậu chưa từng gặp mặt, không có lập trường gì để đến thăm viếng.
Ứng Mậu khác với mấy người đột ngột tử vong khác, sau khi cậu ta hôn mê ba ngày thì mới chết đi.
Mục Tư Thần nghĩ, có lẽ là bởi vì ba ngày trước Ứng Mậu tiến vào game với bọn họ, theo lý thuyết thời gian offline hẳn là hơn ba giờ ba ngày trước.
Nhưng khi bọn họ offline, Ứng Mậu lại không có đăng xuất khỏi game, xuất hiện trong khoảng thời gian trống, cơ thể Ứng Mậu mới có thể dùng hôn mê để bổ xung chỗ trống này?
Mục Tư Thần mở tay ra, Miếng dán bản thân từng dán ở lòng bàn đã không còn thấy nữa, đại khái đã biến mất theo linh hồn của Ứng Mậu rồi.
Cuối cùng cậu cũng không thể cứu được Ứng Mậu, việc có thể làm được cũng chỉ có thể đưa cậu ta về nhà.
Mục Tư Thần có chút khó chịu lại không thể kể ra với ai, cho nên mở nhóm chat của ba người lên.
Trì Liên và Trình Húc Bác đã nói rất nhiều nội dung.
Trì Liên: 【 Tình huống thế nào, thời gian nhanh hơn khi online nửa tiếng? Tôi biến mất trong nửa tiếng này sao? 】
Trình Húc Bác: 【 Tôi đăng nhập vào game ở trong nhà, trong nhà có camera, tôi gửi video trong nửa tiếng này cho hai người xem thử này. 】
Trì Liên: 【 Trông giống như vẫn luôn chơi di động, người ngoài nhìn vào thì cũng thấy rất bình thường. 】
Trình Húc Bác: 【 Nhưng thời gian động! Lần này là nửa tiếng, lần sau lỡ như là một ngày hai ngày thì phải làm sao đây? Lỡ như khớp luôn với thời gian trong game thì phải làm sao đây? 】
Trì Liên: 【 Chúng ta phải tìm ra quy luật thời gian rõ ràng, tại sao lần trước không thay đổi thời gian, lần này lại thay đổi chứ? 】
Trình Húc Bác: 【 Nguyên nhân vì chúng ta ở trong game ba ngày sao? Lần sau chúng ta cố gắng hoàn thành một nhiệm vụ rồi trở về được không? 】
Hai người nói rất nhiều, sau khi Mục Tư Thần xem qua, cậu do dự nhưng cuối cùng cũng không nói về chuyện của Ứng Mậu.
Hai người tràn đầy hy vọng vào trò chơi và tương lai, rất nỗ lực rất tích cực mà tồn tại, Mục Tư Thần không hy vọng tin này làm cho bọn họ đánh mất ý chí chiến đấu trong tương lai.
Cậu chỉ nói một chút về chuyện liên quan đến thời gian.
Mục Tư Thần: 【 Lần trước ba người chúng ta offline thời gian khác nhau, nhưng thời gian trở lại thế giới hiện thực lại giống nhau. 】
Trì Liên: 【 Nói cách khác thì ở trong trò chơi bao lâu cũng không liên quan gì đến thời gian trôi qua trong thế giới thực sao? 】
Mục Tư Thần: 【 Không thể rút ra kết luận khi chưa xác minh. Như vậy đi, lần sau tiến vào trò chơi, ba chúng ta chia nhau offline. Mỗi người cách nhau một ngày, sau khi offline thì ghi lại thời gian liền, nhìn xem thời gian ba người có giống nhau hay không. 】
Trình Húc Bác: 【 Cũng chỉ có thể như vậy. Có điều lần này thời gian nghỉ ngơi game này cho chúng ta cũng kéo dài, chúng ta có thể nghỉ đến bảy ngày. 】
Trì Liên: 【 Đúng vậy, cuối cùng có thể nghỉ ngơi đến bảy ngày, nhưng mà ngày mai tôi còn phải đi làm. Huhuhu, chủ nhật đi cứu một thế giới khác, thứ hai còn muốn đi làm nô dịch cho ông chủ ngu vãi ra, đây là loại đau khổ nào của con người chứ? 】
Trình Húc Bác: 【 Ài, tôi cũng vậy thôi. Nếu nơi đó là thế giới an toàn khi tiến vào thế giới trò chơi thời gian hiện thực cũng sẽ không thay đổi, thì tôi sẽ nghỉ luôn ở bên trong, không làm cái gì hết, chỉ ngủ thôi. 】
Mục Tư Thần: 【 Một tuần sau đúng 15 giờ online. 】
Sau khi hai người gửi tin OK thì lại bắt đầu nói chuyện phiếm, cũng anh một lời tôi một câu mà mắng ông chủ.
Mục Tư Thần không lại gia nhập cuộc nói chuyện.
Ba ngày này cậu tiêu không ít tiền, cậu phải tận dụng bảy ngày này để kiếm tiền càng sớm càng tốt.
Hôm nay là chủ nhật, nhóm khách hàng đều có thời gian nên cũng dễ nhận đơn hơn.
Đã là kiếm tiền, cũng vì giảm bớt phiền muộn trong lòng, Mục Tư Thần nhận một hơi năm đơn, chỉ chừa cho mình thời gian mười phút ăn cơm.
Cậu chơi game đến trời đất tối tăm, nhưng Hạ Phi vẫn không trở về.
Mãi đến 9 giờ rưỡi tối, Mục Tư Thần mới mệt mỏi buông di động.
Ngoài dự đoán chính là, cậu chỉ là tinh thần mỏi mệt, đôi mắt lại không có khô khốc giống như trước đây.
Mắt phải còn thoáng có chút mệt, mắt trái lại trước sau rõ ràng.
Thật không hổ là con mắt của người thân cận Vũ Mục.
Con mắt trên cánh chim của người thân cận Vũ Mục còn tác dụng như thế, vậy di vật mắt kính của Con Mắt Bự sẽ ra sao ở thế giới hiện thực chứ?
Mục Tư Thần không khỏi lấy mắt kính từ trong ba lô ra, do dự có nên đeo lên ở trong thế giới hiện thực hay không.
Thứ này trong game tiêu hao rất nhiều giá trị năng lượng, nhưng trong thế giới hiện thực không có hệ thống và giá trị năng lượng, đeo nó lên cũng không biết sẽ tiêu hao cái gì.
Hơn nữa mắt kính gọng vàng có sức mạnh rất thần kỳ trong game, sau khi đeo nó lên thì liệu sẽ có tác dụng giống như ở thế giới đó không.
Ví dụ như trong game có thể nhìn thấy có ai đang trốn trong bụi cỏ hay không, lối hành động của đối phương linh tinh.
Khi đang cầm mắt kính quan sát, cửa ký túc xá mở ra, Hạ Phi đã trở lại.
Mục Tư Thần vội vàng nhét mắt kính vào kệ sách, kéo một quyển sách qua che nó lại.
Tuy rằng hệ thống từng nói, mắt kinh gọng vàng sẽ không ảnh hưởng đến giá trị San, nhưng Mục Tư Thần vẫn sợ Hạ Phi, sợ vị bạn cùng phòng này lại bị thứ gì đó mê hoặc.
Với lại, hiện tại Hạ Phi có thể còn đang bị sức mạnh của Tần Trụ, đêm nay không biết có đến túm cậu nữa không.
Mục Tư Thần có chút căng thằng mà nhìn về phía Hạ Phi.
Hạ Phi đang cầm túi giấy trên tay, khi nhìn thấy Mục Tư Thần thì “hừ” một tiếng, có chút không vui mà ngồi ở trên ghế, kéo dài giọng nói: “Ha, còn biết trở về à?”
“Ừm, về rồi.” Mục Tư Thần quan sát dáng vẻ của Hạ Phi.
Hạ Phi lấy một con thú bông bạch tuộc màu lam ra khỏi túi giấy, quơ quơ với Mục Tư Thần nói: “Còn không phải chỉ một con thú bông thôi sao? Tôi chỉ cảm thấy nó rất mát mẻ, mùa hè ôm ngủ nhất định rất thoải mái, cho nên mới mượn của cậu, vậy mà cậu có thể keo đến mức độ chỉ cho tôi mượn có một đêm thôi mà cũng không được! Hiện tại không cần nữa, tôi đặt làm một con khác rồi!”
Khỏi phải nói, thú bông cậu ta đặt làm y chang bạch tuộc nhỏ, tám cái chân giống như chất lỏng, thoạt nhìn lành lạnh.
“Chỉ vì không cho tôi mượn thú bông thôi mà cậu ra ngoài ở tận ba ngày, Thần Thần ơi Thần Thần, cậu nhỏ nhen quá rồi.” Hạ Phi thất vọng lắc đầu với Mục Tư Thần, đặt thú bông ở trên giường rồi vào toilet rửa mặt.
Lúc này Mục Tư Thần mới thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận mà lấy mắt kinh gọng vàng từ kệ sách ra, định tìm một cái hộp nhỏ đặt mắt kính vào bên trong, rồi dùng ổ khóa khóa chặt nó lại.
Ai ngờ Mục Tư Thần mới vừa lấy mắt kính từ kệ sách ra, Hạ Phi liền đột nhiên từ toilet thò đầu ra, chỉ vào Mục Tư Thần nói: “Cậu đừng có nhân lúc tôi không có mặt mà chơi thú bông của tôi…… Ý? Mắt kính cậu khá đẹp nhỉ, cậu bị cận thị sao? Sao lại muốn đeo kính?”
Mục Tư Thần: “……”
Hạ Phi nhất định là khắc tinh của cậu.
Cậu rút một tờ giấy bao mắt kinh gọng vàng lại, gật gật đầu nói: “Ừm, tôi đeo kính, tôi keo kiệt, không muốn cho cậu xem.”
“Số độ của mắt kính không giống nhau, tôi đương nhiên không thể đeo của cậu rồi.”Phản ứng của Hạ Phi còn tính là bình thường, “Nhưng mà cậu đeo thử xem, mắt kính của cậu khá đẹp đó, đeo lên thử xem, cùng lắm thì tôi cho cậu mượn thú bông ôm trong chốc lát.”
“Không được, tôi mệt, ngủ đây.” Mục Tư Thần cầm mắt kính lên giường.
Cũng may lần này Hạ Phi thật sự không bị mắt kính gọng vàng thu hút, cậu ta ngâm nga đi tắm, sau khi trở lại giường thì dùng sức hôn thú bông một cái, hiển nhiên tình cảm vẫn còn ở trên người thú bông, cũng không có nảy sinh hứng thú đặc biệt với mắt kính.
Mục Tư Thần thở phào nhẹ nhõm rất nhiều, lại cảm thấy hình ảnh này có chút chướng mắt.
Hạ Phi hôn thú bông thế nào cũng không liên quan với cậu, nhưng bạch tuộc hàng giả Hạ Phi đặt làm thật sự quá giống bạch tuộc nhỏ, Mục Tư Thần nhịn không được liên tưởng đến Hạ Phi hôn bạch tuộc nhỏ một cái, trong lòng cảm thấy quai quái.
Có lẽ là sợ Hạ Phi nhất thời kích động khinh nhờn figure tà thần rồi.
Hạ Phi bình thường, Mục Tư Thần liền cầm mắt kính đi tắm, sau đó bò lên trên giường ngủ.
Cậu thật sự có chút mệt mỏi.
Mặc dù là ngủ, cậu cũng không dám cởϊ áσ sơmi, cho dù có chút nóng thì vẫn giấu kỹ cánh tay.
Mục Tư Thần chìm vào giấc ngủ say, cũng không biết ngủ bao lâu, cậu tựa như đặt mình trong sương mù, lại giống như đi tới trong một cung điện to lớn.
Trước mặt có một chiếc ghế cao, trên ghế có một người sương mù bao quanh đang ngồi.
Mục Tư Thần không hiểu sao lại cảm thấy người này có chút quen thuộc..
“Tần Trụ?” Mục Tư Thần thử hỏi.
Người không thấy rõ mặt khẽ động, chậm rãi mở miệng: “Mục Tư Thần, thu hồi sức mạnh của cậu đi.”
“Sức mạnh của tôi?” Mục Tư Thần vẻ mặt khó hiểu.
Cậu cảm thấy rất kỳ quái, vì sao cậu lại mơ thấy Tần Trụ chưa từng gặp mặt bao giờ?
“Sức mạnh gì?” Mục Tư Thần gãi gãi đầu, “Vẫn luôn là anh cho tôi mượn sức mạnh mà? Còn đi theo tôi trở lại hiện thực, biến bạn cùng phòng tôi y như tên bệnh tâm thần. Hơn nữa…… giấc mơ này chân thật thiệt đấy, chắc không phải là mơ nhỉ? Là anh bắt tôi đến đây sao?”
Nghĩ đến đây, Mục Tư Thần tức khắc cảnh giác lên.
Cậu đã trở lại thế giới hiện thực, sức mạnh của Tần Trụ lại vẫn có thể xâm nhập vào hiện thực? Đây là vì sao? Chẳng lẽ là bởi vì hình xăm trên cánh tay của cậu sao?
“Thu hồi tô-tem cậu để lại trên người tôi.” Tần Trụ lại nói một câu.
“Tô-tem ……” Mục Tư Thần nhớ tới tô-tem bản thân trên người của bạch tuộc nhỏ, có hơi khϊếp sợ, “Anh mạnh như vậy, đã gần đến cấp Di Thiên rồi, không thể tinh lọc một chút sức mạnh nhỏ này của tôi sao?”
Ngay cả khi đều có thể cho cậu mượn sức mạnh tinh lọc trụ cột ô nhiễm của Con Mắt Bự ở bên trong lãnh địa, sao Tần Trụ có thể không cách nào loại bỏ tô-tem của cậu chứ.
Mục Tư Thần cảm thấy Tần Trụ sau sương mù hình nư nhíu nhíu mày, anh phất phất tay, Mục Tư Thần liền cảm thấy bản thân giống như rơi từ trên cao xuống.
Mục Tư Thần đột nhiên bừng tỉnh, từ trên giường ngồi dậy, giấc mơ mới vừa rồi rõ ràng là sự thật.
Cậu lắc lắc đầu, không tự chủ được mà ấn cánh tay trái.
Cậu lần mò bên cạnh giường định tìm điện thoại, mượn chút ánh sáng di động để xem hình xăm xúc tu trên cánh tay.
Lúc này, Mục Tư Thần cảm thấy trong phòng ngủ hình như có chút ánh sáng.
Cậu nhìn theo nguồn sáng thì thấy thứ gì đó trên mặt đất phát ra ánh sáng xanh mờ nhạt.
Chính là thú bông bạch tuộc mà Hạ Phi đặt làm, nó thế mà có thể phát sáng.
Tư thế ngủ của Hạ Phi rất xấu, thường xuyên đá chăn, nếu lan can của giường không đủ cao, Hạ Phi tuyệt đối sẽ ngã từ trên giường xuống rồi.
Khi mới ở lại, Hạ Phi thường xuyên nửa đêm lạnh tỉnh, bởi vì cậu ta đã đá chăn xuống đất.
Thú bông hàng nhái tựa như chăn của Hạ Phi, vô cùng đáng thương mà bị đá xuống mặt đất.
Mục Tư Thần thấy Hạ Phi không tỉnh cũng không ý định trèo lên giường của mình thì đánh bạo leo xuống giường, ngồi xổm bên cạnh thú bông hàng nhái nhìn nó.
Đôi mắt của thú bông hàng nhái phát ra ánh sáng xanh nhạt.
Mục Tư Thần nhịn không được đưa tay chọt trán của nó một chút, xúc cảm kém xa so với bạch tuộc nhỏ chân chính.
Nhân lúc Hạ Phi ngủ, Mục Tư Thần liên tục chọt thú bông hàng nhái rất nhiều lần, chơi một hồi cảm thấy hành vi của mình quá ngây thơ, chuẩn bị trở về ngủ.
Ai ngờ cậu mới vừa đứng dậy, thì liền cảm thấy mắt cá chân bị vướng cái gì đó.
Mục Tư Thần cúi đầu, trên mắt cá chân không có gì, thú bông hàng nhái cách cậu tầm 10 cm, hẳn là không phải dẫm lên thú bông.
Là ảo giác sao?
Mục Tư Thần xoay người tiếp tục lên giường, bỗng nhiên lại cảm thấy có thứ gì đó quét qua bắp chân mình.
Cái này tuyệt đối không phải ảo giác.
Cậu mở đèn pin di động, chiếu một vòng trên mặt đất, ngoại trừ thú bông hàng nhái thì cũng không có gì cả.
Nhưng cái này thật sự chỉ là thú bông hàng nhái mà thôi, xúc cảm rất kém, cũng không có mắt to long lanh, đôi mắt cũng sẽ không ngấn nước, hoàn toàn không thể so với bạch tuộc nhỏ.
Có điều Mục Tư Thần vẫn nhặt thú bông hàng nhái lên, sau đó đặt nó ở đầu giường Hạ Phi.
Lần này không có gì chạm vào cậu nữa.
Mục Tư Thần lại ngủ một giấc, mãi cho đến 6 giờ sáng ngày hôm sau mới tỉnh lại.
Vừa mở mắt, thì nhìn thấy thú bông hàng nhái ở đầu giường mình, còn đang dùng đôi mắt to lườm cậu nữa.
Mục Tư Thần: “……”
Tối hôm qua hình như cậu đặt con bạch tuộc này ở đầu giường Hạ Phi mà nhỉ? Có lẽ cậu không đến nỗi hồ đồ đến mức như vậy đâu.
Mục Tư Thần dâng lên một ý nghĩ không thể tưởng tượng
Cậu cởi khuy khuy ở cổ tay trái, nhẹ nhàng vén tay áo lên.
Hình xăm xúc tu trên cánh tay đã biến mất.
Mục Tư Thần lại nhìn về phía thú bông hàng nhái, chỉ thấy một trong những xúc tu đang móc vào cổ tay cậu.
Mục Tư Thần: “……”
Lúc này một tiếng gầm lên giận dữ truyền đến: “Mục Tư Thần! Cậu mượn thú bông của tôi ôm cũng không sao, vậy mà lại nhân lúc tôi ngủ lén lấy con thú bông tôi đặt riêng ôm ngủ thế mà coi được hả?”
Mục Tư Thần: “……”
Cậu nói con thú bông này nửa đêm dùng chân dài chạy đến trên giường của cậu, Hạ Phi sẽ tin không?