Mục Tư Thần nhắm chặt hai mắt cảm giác được có thứ gì đó mềm nhẹ mơn trớn trán của cậu.
Một giọng nói truyền đến trong đầu của cậu.
“Cậu đã hoàn thành giao hẹn, hãy làm chuyện cậu nên làm đi.”
Giọng nói quen thuộc này uy nghiêm hơn so với trước đây, thêm một tia lạnh nhạt thiếu một tia độ ấm.
Tựa như mấy tính người như tham ngủ, tham ăn, thích giữ đồ, xấu tính, hở một tý liền ấm ức của thú bông bạch tuộc đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi khi Tần Trụ đến.
Cũng giống như Miếng dán bản thân cấp Trụ có thể tinh lọc ô nhiễm của Thẩm Tễ Nguyệt đối với cậu, với sức mạnh của Tần Trụ, dập nát tấm Miếng dán bản thân nho nhỏ kia của cậu chỉ việc dễ như trở bàn tay.
Đây là đương nhiên.
Mục Tư Thần chậm rãi mở mắt ra, bên trái mơ hồ, tầm nhìn hẹp hòi, chỉ có thể nhìn mọi thứ bằng mắt bên phải.
Không trung đã hoàn toàn bị sức mạnh của Tần Trụ bao phủ, cho dù là Con Mắt Bự, Thẩm Tễ Nguyệt hay là sức mạnh của Tần Trụ, đều sẽ không ảnh hưởng đến cư dân trong trấn Đồng Chi.
Tần Trụ thật sự là Thần bảo vệ nhân loại.
Ngay cả trong một trận chiến cấp Thần như vậy, anh vẫn sẽ phân ra sức mạnh bảo vệ nhân loại, mặc dù những người đó đối với Tần Trụ mà nói chỉ là người thân cận bên ngoài trấn Tường Bình mà thôi.
Mục Tư Thần giãy giụa đứng dậy, chậm rãi đi đến nơi Diêu Vọng Bình biến mất.
Tô-tem trên mặt đất đã biến mất không thấy đâu, chỉ còn lại một nửa xúc tu máy đã mất đi ánh sáng ở nơi mà Diêu Vọng Bình đã từng nằm.
Mục Tư Thần nhặt xúc tu máy kia lên, phía trên đã không có bất kỳ sức mạnh cũng không còn hình xăm gì, Diêu Vọng Bình làm một phần nhân loại đã hoàn toàn biến mất.
Diêu Vọng Bình đã thông suốt niềm tin của mình.
Anh ta là một người đáng sợ, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, trong mắt ngoại trừ Tần Trụ và nhiệm vụ thì không còn gì khác. Anh ta có thể hy sinh bất kỳ ai, bao gồm cả bản thân. Anh ta sẽ không bởi vì người khác giúp đỡ mình một chút mà chần chờ, anh ta cũng có thể ra tay với người từng trợ giúp mình không chút do dự, cũng có thể hy sinh những người bạn đồng hành của mình để lẻn vào nhà máy chế biến.
Từ khi gặp Diêu Vọng Bình đến lúc anh ta tử vong, người này chưa từng dao động.
Mãi đến cuối cùng, Mục Tư Thần cũng không công nhận Diêu Vọng Bình, mà Diêu Vọng Bình cũng không cần cậu công nhận.
Diêu Vọng Bình là cười khi hy sinh, mà Mục Tư Thần chỉ là một người chứng kiến đoạn đường cuối cùng trong sinh mệnh của anh ta.
Mục Tư Thần cúi đầu thật sâu trước một nửa xúc tu máy.
Đây là sự tôn kính của cậu đối với sinh mệnh.
Nửa còn lại của cánh tay máy bị Mục Tư Thần đào chân tường vẫn còn sức mạnh, một bên cánh của người thân cận Vũ Mục cũng như thế.
Mục Tư Thần thật sự không có sức lực, cậu nhẹ giọng nói: “Đưa tôi lên đi.”
Cánh chim dán ở phía sau Mục Tư Thần, nửa còn lại của cánh tay máy cuốn cậu lên, hai bên cùng đưa Mục Tư Thần đến giữa không trung.
“Sao mỗi lần muốn chạm vào tô-tem Bản Thân thì đều phải gian nan như vậy chứ, mình không thể bay sao? Hoặc là mình không thể vừa nghĩ đến liền có thể sử dụng sức mạnh của tô-tem Bản Thân sao?” Mục Tư Thần thấp giọng lẩm bẩm.
Khi tay cậu chạm đến tô-tem Bản Thân, trong đầu liền xuất hiện bản đồ của trấn Đồng Chi, có thể nhìn thấy được rõ ràng tô-tem Bản Thân bên cạnh viện điều dưỡng, mà ở hướng bắc, vị trí của thư viện Tân Mục, là một màu đen kịt.
Tiếp xúc với tô-tem Bản Thân, Mục Tư Thần liền hiểu nên làm như thế nào.
Cậu dùng toàn bộ 36700 điểm năng lượng hy vọng mà người dân thị trấn trong viện điều dưỡng cung cấp cho cậu lên tô-tem Bản Thân, nhẹ giọng nói: “Dung hợp.”
Tô-tem Bản Thân của nhà máy chế biến và viện điều dưỡng đồng thời phóng thích vô số sợi vô hình, những sợi này được kết nối với nhau trên không trung, cuối cùng bao trùm tất cả các khu vực trong trấn Đồng Chi chỉ trừ thư viện Tân Mục.
“Tinh lọc.” Mục Tư Thần nói.
Hai tô-tem Bản Thân đồng thời nở rộ ánh sáng, trong trấn Đồng Chi hiện ra vô số con mắt đỏ như máu, những con mắt này gặp phải ánh sáng của tô-tem Bản Thân thì lập tức bị tan thành mây khói.
Hai “Trụ” vững vàng đứng sừng sững ở hai bên trấn nhỏ, bền vững giữ một lãnh địa.
“Trục xuất.” Mục Tư Thần lại nói.
Vẫn sử dụng sức mạnh của “Trụ” loại bỏ người thân cận không thể tinh lọc ra khỏi lãnh địa.
【 Chúc mừng người chơi hoàn thành nhiệm vụ tân thủ 3, trục xuất “Đồng Tử Bầu Trời”, chiếm lấy trấn Đồng Chi, thành công nhận được một nửa lãnh địa an toàn. 】
Mục Tư Thần mở giao diện hệ thống, thấy nút “Thoát trò chơi” đã sáng lên lại, không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi, thấp giọng nói: “OK rồi.”
Cậu điều khiển cánh chim và xúc tu máy đưa chính mình trở lại mặt đất, vừa rơi xuống đất thì liền nằm trên mặt đất, không muốn nhúc nhích tý nào.
Mục Tư Thần không biết nơi này còn có bao nhiêu chuyện đang chờ cậu xử lý, cho nên tạm thời cậu không dám offline.
Đồng thời, cậu cũng không phải rất muốn offline.
Mục Tư Thần đánh một trận này đánh đến quá thảm, cho dù là cơ thể hay tinh thần thì cũng đều bị tổn thương nặng nề.
Cậu che mắt trái đã mất đi của mình, cũng không biết sau khi trở lại thế giới hiện thực, con mắt này còn có thể phục hồi hay không.
Có điều nghĩ đến mấy người chơi đã chết kia, Mục Tư Thần cảm thấy có lẽ cậu không thể hồi phục rồi.
Nhưng mà hệ thống nhất định sẽ giúp cậu nghĩ ra một nguyên nhân mù hợp lý thôi.
Bầu trời vẫn là một mảnh sương mù mênh mông, cũng không biết ba vị đánh thành dáng vè gì rồi, cuối cùng Tần Trụ có thể thắng hay không.
Sau khi thắng thì có khi nào sẽ…… chiếm luôn nửa lãnh địa mà cậu mới chiếm được hay không.
Mục Tư Thần biết Tần Trụ là tà thần, vẫn luôn cảnh giác anh, trước sau cũng không hề tin tưởng anh.
Nhưng sự tồn tại của thú bông bạch tuộc lại làm Mục Tư Thần nảy sinh một tia cảm xúc thân thiết với Tần Trụ, cậu cảm thấy có lẽ tà thần này cũng không phải vô tình như vậy, có lẽ là tà thần có tính người.
Nhưng cái chết của Diêu Vọng Bình đã đập nát sự ngây thơ của Mục Tư Thần.
Quái vật cấp Thần khó có thể rời khỏi lãnh địa của mình, triệu hoán tà thần là cần phải trả một cái giá cực lớn.
Diêu Vọng Bình đã định sẵn sẽ trở thành vật dẫn tế phẩm để Tần Trụ đến trấn Đồng Chi, từ lúc bắt đầu Tần Trụ đã biết, cũng không quý trọng sinh mệnh Diêu Vọng Bình bao nhiêu.
Anh ta cũng là tà thần xem nhân loại như con kiến.
【 Chúc mừng người chơi hoàn thành nhiệm vụ tân thủ 3, hệ thống đã chuẩn bị một phần thưởng bất ngờ cho người chơi, phần thưởng sẽ gửi sau. 】
Âm thanh đáng ghét của hệ thống cực kỳ rõ ràng, quả nhiên vừa rồi không nghe rõ tiêng của hệ thống, vấn đề không phải ở hệ thống, mà là bản thân Mục Tư Thần.
Trải qua lần này, Mục Tư Thần biết, ô nhiễm đại khái là có hai loại.
Một loại chính là trực tiếp chịu sức mạnh của quái vật cấp Thần ô nhiễm tinh thần, không chịu nổi thì sẽ trực tiếp sụp đổ thành một vật không rõ, linh hồn bị quái vật hấp thu đi; chịu được thì sẽ trở nên điên điên khùng khùng, trở thành cùng loại với tùy tùng.
Cái khác chính là lặng lẽ ô nhiễm. Có lẽ là do vô tình nhìn thấy được tô-tem tà thần, có lẽ là trên tinh thần vô ý thức đồng ý với logic của tà thần, có lẽ là bởi vì nguyên nhân gián tiếp khác mà từng tiếp xúc với tư tưởng và sức mạnh của tà thần, tinh thần sẽ chậm rãi bị ăn mòn.
Loại ô nhiễm lặng lẽ này, bản thân người trong cuộc cũng sẽ không phát hiện, sẽ cho rằng mọi việc mình làm đều là đúng.
Dưới loại ô nhiễm này, người trong cuộc sẽ không tự chủ được mà làm ra chuyện có lợi cho tà thần, bản thân lại không ý thức được, còn sẽ dần dần chấp nhận sức mạnh của tà thần.
Cuối cùng, loại ô nhiễm này đại khái sẽ trở thành người thân cận, cũng chính là cùng một loại với người thân cận Vũ Mục, Diêu Vọng Bình.
Hai loại ô nhiễm, Mục Tư Thần đều đã nếm thử qua.
Cái trước là nhìn thẳng Con Mắt Bự và chủ động ở in tô-tem của Con Mắt Bự lên mắt trái ở trong viện điều dưỡng, Mục Tư Thần biết loại ô nhiễm, cũng vẫn luôn cố gắng chống lại nó.
Cái sau là ô nhiễm lặng lẽ của Thẩm Tễ Nguyệt, mà còn lại từng bước sâu sắc hơn. Từ việc nhìn vào gương trong phòng tân thủ cho đến khi gặp được Thẩm Tễ Nguyệt trong điều dưỡng, mỗi khi thấy Thẩm Tễ Nguyệt, ô nhiễm của Mục Tư Thần lại tăng thêm một lần.
Thẩm Tễ Nguyệt từng nói muốn Mục Tư Thần trở thành người thân cận của gã, gã nghiêm túc.
Nếu không phải đối với Thẩm Tễ Nguyệt thì Con Mắt Bự có sức hấp dẫn vượt xa Mục Tư Thần, khiến cho Thẩm Tễ Nguyệt phải hiện thân ở trong trấn Đồng Chi, Mục Tư Thần cũng sẽ không phát hiện bản thân đã bị ô nhiễm.
May mà Mục Tư Thần đang ở bên trong cột trụ, ô nhiễm hai lần, đều dựa vào sức mạnh của cột trụ tinh lọc.
Hệ thống phát nhiệm vụ “tân thủ”, mỗi một lần đều như là xiếc đi dây, hơi có vô ý thì sẽ rơi xuống vực sâu.
Trước mắt, mục đích của hệ thống vẫn chưa rõ ràng, nhưng cũng xem như đứng bên phía Mục Tư Thần.
Nhưng điều khiến cho người ta sợ hãi chính là, cho dù Tần Trụ hay là Thẩm Tễ Nguyệt thì bọn họ đều có thể nhận thấy được sự tồn tại của hệ thống.
Khi thú bông bạch tuộc đi theo cậu đến thế giới hiện thực, cũng vẫn không hề cảm thấy kinh ngạc.
Bọn họ biết sự tồn tại của một thế giới khác!
Điều này làm cho Mục Tư Thần sởn tóc gáy.
Cậu vừa mệt cơ thể lại nặng nề, cả người tựa như rơi vào trong bóng tối vô tận.
Lúc này, có hai giọng nói truyền đến.
“Đội trưởng Mục, cậu thành công rồi!”
“Tôi cũng thu hồi lại xe đẩy rồi!”
Hai người Trì Liên và Trình Húc Bác vừa chạy vừa kêu, bọn họ đi đến bên cạnh Mục Tư Thần, nâng cậu dậy.
“Sao hai người chưa offline?” Mục Tư Thần nhắm mắt lại hỏi.
“Còn không phải chờ cậu cùng offline sao, lỡ như còn có nhiệm vụ gì chưa hoàn thành thì sao.” Trình Húc Bác để Mục Tư Thần dựa vào người mình, để cậu ngồi được thoải mái một chút.
“Lần trước do tôi quá sốt ruột, nhìn thấy cái nút offline thì liền không kiềm được mà ấn vào, bỏ cậu lại chỗ này, thật sự có hơi không có nghĩa khí.” Trì Liên không biết lấy đâu ra một cái khăn ướt, lau máu trên mặt của Mục Tư Thần.
Lau tới lau lui thì Trì Liên lại ngừng tay lại.
“Mắt của cậu……” Sau khi lau máu, Trì Liên nhìn mắt trái và mắt phải khác nhau rõ ràng của Mục Tư Thần.
Mục Tư Thần có chút ngại ngùng mà cười cười, giơ tay che mắt trái lại, nghiêng đầu nói: “Trộm năng lực của người ta nên rước lấy báo ứng ấy mà.”
“Nói bậy, cũng có phải cậu cố ý trộm đâu!” Trì Liên mang theo khóc nức nở nói.
Trình Húc Bác nhìn thấy mắt của Mục Tư Thần, cũng lo lắng sốt ruột mà nói: “Có cách gì có thể khôi phục không? Hệ thống không có thuốc thần chữa vết thương sao?”
Có một phần thưởng bất ngờ, nhưng Mục Tư Thần cảm thấy không phải chữa mắt, vì thế cậu lắc đầu.
Trì Liên khóc một hồi rồi ngơ ngác nhìn chằm chằm cánh chim phía sau Mục Tư Thần.
Cô tiến lên sờ sờ cánh chim mọc đầy con mắt kia.
“Chị định làm cái gì đấy?” Mục Tư Thần mơ hồ cảm thấy hình như Trì Liên có cách khủng bố gì đó.
“Cậu nói, tôi có thể cắt dán mấy con mắt trên này cho cậu không?” Trì Liên chọc chọc một cái tròng mắt, tròng mắt còn linh hoạt mà xoay chuyển.
“Vẫn là thôi đi.” Mục Tư Thần vội vàng túm lấy cánh chim, rồi ném nó sang một bên.
Thực ra dưới sự tinh lọc của tô-tem Bản Thân, ô nhiễm trên cánh chim đã bị loại trừ, sức mạnh gϊếŧ người bằng tầm mắt cũng không còn nữa, chỉ còn lại khả năng bay và liên kết với tầm mắt.
Ngược lại có thể dùng.
Chỉ là Mục Tư Thần có chút kháng cự.
“Cũng là một cách,” Trình Húc Bác nói, “Chỉ là dùng mắt ở trên này thì có hơi dọa người, nếu không như vậy đi, dùng của tôi đi, tuy rằng mắt của tôi nhỏ hơn của đội trưởng Mục, còn cận thị độ cao và loạn thị, còn có thủy tinh thể có chút đυ.c, nhưng cũng tốt hơn là không có gì.”
“Chỉ là chia cắt tròng mắt thôi, hốc mắt của Mục Tư Thần đã sưng lên rồi, Vẻ đẹp không phụ thuộc vào tròng mắt mà phụ thuộc vào hốc mắt. Tôi cảm thấy cũng khả thi, nhưng chất lượng không tốt lắm.” Trì Liên cũng nghiêm túc nói.
Mục Tư Thần: “…… hai người đang đùa cái gì vậy?”
“Không nói giỡn nha,” Trình Húc Bác nghiêm túc nói, “Cậu giúp chúng tôi nhiều lần như vậy, lần này lại để một mình cậu đối mặt với nguy hiểm, chúng tôi giống như cũng không giúp được gì cho cậu, chữa trị vết thương cho cậu cũng không thành vấn đề. Hơn nữa tôi cũng không phải chống đối với mấy con mắt này lắm, tôi cho cậu tròng mặt, sau đó để Trì Liên đổi cho tôi một con mắt trên cánh chim, nói không chừng độ độ cận thị cao của tôi cũng tốt lên!”
“Nếu thật sự trị hết, tôi cũng sẽ đổi hẳn cho anh một đôi khác.” Trì Liên nói.
“Có lý, nếu không nhìn mọi thứ bằng hai con mắt khác nhau thì nó hơi kỳ kỳ.” Trình Húc Bác nói.
Hai người dùng giọng điệu nghiên cứu và thảo luận học tập để bàn bạc chủ đề ma quỷ này.
Nội dung nói chuyện phiếm của họ quả thực khó có thể lọt vào tai, lại khiến cho tinh thần đã mệt đến cực điểm của Mục Tư Thần dần dần khôi phục.
Cậu biết Trình Húc Bác là nghiêm túc.
Hai người muốn trị mắt cho cậu, nóng lòng không thể lấy của mình thay thế, nếu mắt của Mục Tư Thần không thể khôi phục, Trình Húc Bác thật sự sẽ đưa hai mắt của mình cho cậu.
“Được rồi, có thể thử xem.” Mục Tư Thần nói.
Dù sao cậu ở trong một thế giới quỷ dị xây dựng trấn nhỏ, còn mang tà thần về ký túc xá suýt nữa đã ô nhiễm luôn bạn cùng phòng, đổi con mắt cũng không tệ.
Dù sao cũng có còn hơn không.
“Là thử của tôi sao?” Trình Húc Bác chỉ vào chính mình nói.
“Thử trên cánh chim trước đi,” Mục Tư Thần tức giận mà nói, “Thị lực của tôi bình thường, không cần mắt bị cận!”
Trình Húc Bác sờ sờ đôi mắt: “Được rồi, tôi còn muốn thử xem có thể dùng cách này trị mắt hay không nữa.”
Nghe giọng điệu còn có hơi tiếc nuối.
Trì Liên lấy kéo ra, cắt một tròng mắt, sau đó kéo hốc mắt của Mục Tư Thần rồi bỏ vào.
“Yên tâm, sau khi anh hoàn thành nhiệm vụ, tôi đã thăng cấp, hiện tôi có đến 3000 giá trị năng lượng lận, có lẽ không cần dùng đến năng lượng của cậu đâu……”
Trì Liên mới nói một nửa, thì “ý” một tiếng.
“Ý? Hệ thống nhắc nhở Dán sinh mạng thuộc về kỹ năng cấp Trụ, cần phải mượn kỹ năng của đồng đội cấp Trụ. Tôi mới cấp 9, cấp Trụ là cấp 10, giá trị năng lượng của tôi không dùng được. Dán sinh mạng cần 2000 giá trị năng lượng, đội trưởng Mục…… Năng lượng cậu còn còn đủ không? Nếu đủ thì cho tôi mượn một chút.” Trì Liên ngại ngùng mà nói.
Mục Tư Thần lên đến cấp 15, theo thăng cấp, giá trị năng lượng đã được bổ sung đầy đủ, giá trị cao nhất đạt tới 10.000, cũng không thiếu 2000 điểm này.
“Mượn đi mượn đi.” Mục Tư Thần gật gật đầu.
Lúc này Trì Liên mới dán tròng mắt vào trong hốc mắt của Mục Tư Thần.
Mục Tư Thần chớp chớp mắt, tầm nhìn mắt trái khôi phục.
Thị giác đều bình thường, chỉ là thị lực con mắt mới hình như tốt hơn con mắt trước của cậu, có thể nhìn mọi thứ rõ ràng hơn.
Trì Liên nói: “Ôi trời, chọn sai con mắt rồi, hình như tròng của con mắt này có chút màu xanh biển, đứng một mình không nhìn ra được, kết hợp với con mắt của cậu thì có hơi khác biệt, hay là đổi cái khác nhé?”
“Không cần.” Mục Tư Thần lấy di động rồi mở chế độ tự chụp lên, “Không nhìn chằm chằm thì sẽ không nhìn ra, như vậy cũng khá tốt.”
“Được rồi, cũng khá đẹp. Tăng thêm một chút cảm giác thần bí, cậu càng đẹp trai hơn!” Trì Liên vỗ vỗ vai của Mục Tư Thần.
Trình Húc Bác thèm thuồng nhìn chằm chằm mắt trên cánh chim trong chốc lát, dẫu sao cũng không có can đảm vứt bỏ đôi mắt vốn có của mình, cho nên đành từ bò.
Có điều anh ta dặn dò Mục Tư Thần: “Đội trưởng, cậu giữ cánh chim này lại đi, chúng ta giữ nó làm dự phòng.”
Dưới ánh mắt tha thiết của anh ta, Mục Tư Thần bảo nửa cánh tay máy và cánh chim vào trong ba lô hệ thống.
Trì Liên nói: “Vừa rồi chúng tôi đánh với tùy tùng đến sức cùng lực kiệt, sau khi cậu cướp lấy cột trụ, nhóm tùy tùng thoắt cái liền trở nên ngoan ngoãn, giống như ô nhiễm tinh thần đã bị tinh lọc rồi. Hiện tại bọn họ rất nghe lời, tôi bảo bọn họ lấy đồ ăn phát cho người ở trong viện điều dưỡng đã đói cả ngày dựa theo số người trước đó rồi.’’
Trình Húc Bác: “Cậu đã lấy được nửa lãnh địa rồi, nói cách khác một nửa trấn nhỏ này đều đã có thể hoạt động tự do. Nhưng tôi cảm thấy, chúng ta không nên tay cầm tay dạy dân thị trấn sống như thế nào, hẳn là dẫn đường, đưa ra một số đề nghị, để bọn họ thành lập chế độ tương đối phù hợp với bọn họ.”
Trì Liên: “Tôi phải làm tổng điều tra dân cư, nhìn xem bên trong nửa lãnh địa này có bao nhiêu dân thị trấn, giỏi về cái gì, phân công mỗi người đến một vị trí thích hợp.”
Trình Húc Bác: “Dựa theo tổng sản lượng thức ăn hiện có thể thiết lập hệ thống tích điểm, Ở giai đoạn đầu phát triển vật tư thiếu thốn, dùng tích phân đổi đồ ăn trước.”
Hai người anh một lời tôi một câu mà nói, ngược lại đã có kế hoạch về cách phát triển của trấn nhỏ trong tương lai.
Trì Liên và Trình Húc Bác vốn chính là tinh anh xã hội, trong vòng 3 ngày nghỉ ngơi, Trì Liên cũng đã bày ra ra năng lực hành động và năng lực thu thập thông tin đáng kinh ngạc của mình.
Mục Tư Thần tạm thời không đi suy xét tình huống trấn nhỏ, giao những việc này cho hai người.
Khi ba người đang thảo luận về sự phát triển của trấn nhỏ, không trung bị bao phủ nứt ra một khe nứt.
Một thứ sáng lấp lánh rơi ra khỏi khe nứt.
Mục Tư Thần vươn tay, thú kia tự nhiên rơi vào trong lòng bàn tay của cậu, là một mắt kính gọng vàng rất đẹp.
【 Chúc mừng người chơi đã nhận được phần thưởng đặc biệt, di vật của “Đồng Tử Bầu Trời”, ngạc nhiên không? 】
Cũng không ngạc nhiên lắm.
Mục Tư Thần nhìn mắt kính kia.
Nếu là di vật, thì đại diện cho Con Mắt Bự đã biến mất.
Vị quái vật cấp Thần mang đến phiền phức vô tận cho bọn họ, cứ như vậy mà trở thành di vật.
Cũng không biết là Tần Trụ thắng, hay là Thẩm Tễ Nguyệt thắng.
Mục Tư Thần to gan ngẩng đầu nhìn lên trời, bầu trời đầy sao, ngoại trừ không có mặt trăng, thì cũng không có gì khác bầu trời bình thường.
Tần Trụ và Thẩm Tễ Nguyệt đều đã đi rồi.
Mục Tư Thần đeo mắt kính lên, như thể đang sử dụng kính VR, trước mắt xuất hiện một vài hình ảnh.
Con mắt, mặt trăng và bóng người cùng giao chiến với nhau, cái bóng hình người chiếm ưu thế áp đảo, mặt trăng và con mắt hoàn toàn không phải là đối thủ của anh.
Nhưng con mắt tựa như có sự hấp dẫn nhất định đối với mặt trăng, gã nuốt một nửa con mắt, quyết đoán rơi vào trong thư viện Tân Nguyệt.
Có “Trụ” bảo vệ, cái bóng hình người nhất thời không thể bắt được mặt trăng.
Vì thế phía sau cái bóng hình người sinh ra vô số thứ giống như xúc tu, bao bọc lấy nửa con mắt còn lại, sau đó cũng rời đi.
Chỉ có một cặp mắt kính từ trên trời rơi xuống, được Mục Tư Thần nhận được.