Mục Tư Thần đã phá hư hai “Trụ”, dựa theo giao hẹn giữa cậu và Tần Trụ thì cậu đã hoàn thành lời hứa, có phải Tần Trụ nên vào trấn Đồng Chi hay không?
Mục Tư Thần không tự chủ được mà nhìn về phía Diêu Vọng Bình và thú nhồi bông bạch tuộc.
Điều khiến cậu kinh ngạc chính là đã không nhìn thấy thú nhồi bông bạch tuộc đâu nữa.
Diêu Vọng Bình sớm đã thức tỉnh, dưới người của anh ta xuất hiện một cái tô-tem rất lớn của Tần Trụ.
Không biết Diêu Vọng Bình trong miệng nói cái gì, bàn tay ấn ở phía trên tô-tem, tô-tem lại không có bất kỳ phản ứng gì.
Mục Tư Thần đi đến bên cạnh Diêu Vọng Bình, hỏi: “Anh đang triệu hoán Tần Trụ sao?”
Diêu Vọng Bình bình tĩnh không gợn sóng mà nói: “Ai cho cậu gọi thẳng tên của thượng tướng Tần?”
Giọng nói của Diêu Vọng Bình vốn nên phẫn nộ, nhưng giọng điệu của anh ta lại không có bất kỳ cảm xúc nào. Vì để đi vào khu nuôi trồng này, Diêu Vọng Bình dường như đã từ bỏ cảm xúc vốn không nhiều lắm của mình, chỉ để lại nhiệt tình với trấn Tường Bình và tín ngưỡng với Tần Trụ.
“Triệu hoán thành công không?” Mục Tư Thần hỏi.
Diêu Vọng Bình lắc đầu.
Tần Trụ không có cách nào tiến vào trấn Đồng Chi, tại sao Thẩm Tễ Nguyệt có thể?
Mục Tư Thần không dám ngẩng đầu nhìn không trung, sợ bị ô nhiễm. Tầm mắt của cậu dừng ở trên một nửa tô-tem Bản Thân bị ăn mòn, toàn bộ hoa văn bầu trời, đại dương, mặt đất trên tô-tem đều biến thành mặt trăng, chia ra là trăng non, trăng khuyết và trăng tròn, mà hoa văn đôi tay tựa như cánh chim lại đang bao quanh ba mặt trăng.
Thật sự giống như, tô-tem Bản Thân đã trở thành người nhà của mặt trăng, đứng ra làm lá chắn cho vành trăng tròn này, bảo vệ nó ở trong đó.
Một bên khác, tay của Diêu Vọng Bình lại ấn lên trên tô-tem lần nữa, vẫn không xảy ra bất kỳ chuyện gì.
Mục Tư Thần buộc mình phải bình tĩnh lại, lúc này cậu nghe được một giọng cực kỳ mỏng manh.
Sau khi cậu bình tỉnh lại tâm tình thì cẩn thận đi nghe, lại là giọng của hệ thống.
【 Người chơi đã sử dụng một tấm Miếng dán bản thân cấp Trụ, năng lượng còn lại là 100%, xin người chơi hãy sử dụng Miếng dán bản thân còn lại một cách hợp lý. 】
Bất kể như thế nào cũng không ngờ, ngày thường gần như là hệ thống rống to nhắc nhở ở trong đầu, giờ phút này thế mà trở nên yếu ớt như thế.
Là sức mạnh của Thẩm Tễ Nguyệt mạnh đến mức đủ để áp chế nhắc nhở của hệ thống sao? Hay là tinh thần của cậu đã bị Thẩm Tễ Nguyệt ảnh hưởng quá nghiêm trọng?
Mặc kệ như thế nào, cậu vẫn còn một tấm Miếng dán bản thân cấp Trụ, nếu dán miếng dán này lên trên tô-tem bị mặt trăng ô nhiễm, thì có khi nào Tần Trụ sẽ có thể đến trấn Đồng Chi hay không?
Mục Tư Thần cầm cái cuốc chim rồi đi vào trên tô-tem Bản Thân, cậu dùng hai tay nâng cuốc lên, vừa định hạ xuống thì hai tay lại hơi khựng lại.
Âm thanh mỏng manh của hệ thống vẫn lặp đi lặp lại bên tai của cậu.
Âm thanh lanh lảnh yếu ớt, Mục Tư Thần hơi hơi nghiêng đầu, nín thở, lúc này mới miễn cưỡng nghe rõ tiếng nhắc nhở của hệ thống.
【 Xin người chơi hãy sử dụng Miếng dán bản thân còn lại một cách hợp lý. 】
【 Xin người chơi hãy sử dụng Miếng dán bản thân còn lại một cách hợp lý. 】
Tại sao phải nói cái này nhiều lần như vậy? Trước đây hệ thống một chữ quý như vàng, sợ nói thêm một chữ, hiện giờ thế mà lại lặp lại câu này nhiều lần như vậy?
Sử dụng một cách hợp lý? Chẳng lẽ tấm Miếng dán bản thân cuối cùng này không thể sử dụng trên tô-tem bị ô nhiễm sao?
Nhưng cậu cũng không có khả năng sử dụng với mặt trăng treo lơ lửng trên trời kia.
Cậu chỉ là nhân loại, cho dù có ném cuốc chim cao hơn thì cũng không thể chạm tới mặt trăng sáng trên bầu trời.
Mục Tư Thần chậm rãi buông cuốc chim.
Cơ hội chỉ có một lần, cậu phải suy nghĩ cẩn thận, cuối cùng là nên sử dụng miếng dán này vào đâu.
Lần đầu tiên cậu nghe được cái tên “Chủ Của Bóng Đêm” này, là từ trong miệng của Trì Liên.
Trì Liên cũng bị game dịch chuyển đến căn phòng không người, cô tìm được quyển nhật ký của chủ nhân căn phòng, phát hiện người này đến từ trấn Yêu Quái, quái vật cấp Thần mà trấn Yêu Quái thờ phụng được gọi là “Chủ Của Bóng Đêm”.
Lúc ấy Mục Tư Thần đã phát hiện, trong trấn Đồng Chi không chỉ có cấp dưới của Tần Trụ, còn có vị “Chủ Của Bóng Đêm” này.
Cậu vẫn luôn đề phòng thế lực thứ ba ẩn nấp trong trấn Đồng Chi, lại trước sau không phát hiện ra được dấu vết của “Chủ Của Bóng Đêm”.
Không ngờ khi cậu mới vừa tiến vào game, bởi vì bóng dáng của cậu phản chiếu vào bên trong gương, cậu đã bị “Chủ Của Bóng Đêm” chú ý tới.
Khi nhìn thấy gương, Mục Tư Thần đúng là cũng cảm nhận được tầm mắt, nhưng bởi vì cậu nhìn chăm chú vào gương, bản thân trong gương cũng đang nhìn cậu, điều này làm cho cậu bỏ qua tầm mắt này, xem nó nhập làm một với hình ảnh phản chiếu trong gương.
Nhớ lại từ đầu, Mục Tư Thần bỗng nhiên phát hiện rất nhiều điểm đáng ngờ?
Thẩm Tễ Nguyệt đã sớm phát hiện ra sự tồn tại của cậu, vậy tại sao không ngăn cản cậu cướp ‘Trụ’ trong viện điều dưỡng?
Từ biểu hiện của Từ Diêu Vọng Bình và Tần Trụ, tuy rằng phá hư “Trụ” thì sẽ tạo ra một lỗ hổng trong lãnh địa, quái vật Thần cấp khác sẽ có thể tiến vào trấn nhỏ, nhưng “Trụ” này tốt nhất là bị phe mình nắm trong tay, cố gắng không để sót ra ngoài.
Tần Trụ và Mục Tư Thần có giao hẹn, sau khi Mục Tư Thần có được “Trụ” thứ hai thì Tần Trụ sẽ có thể lập tức tiến vào.
Cậu và Thẩm Tễ Nguyệt cũng không có giao hẹn, tại sao Thẩm Tễ Nguyệt mặc kệ cậu tự do hành động, còn không ngừng cung cấp manh mối cho cậu? Thậm chí còn ra tay giúp đỡ ở trong viện điều dưỡng. Lúc ấy nếu không có Thẩm Tễ Nguyệt cung cấp năng lực gương, Mục Tư Thần cũng không có khả năng tạm thời trở thành tín đồ Con Mắt Bự, liên tục biến người bệnh thành người tình nguyện, nhận được đến rất nhiều Miếng dán bản thân.
Chờ chút! Khi đó cậu là thông qua năng lực của Thẩm Tễ Nguyệt, nhìn thẳng vào Con Mắt Bự trong kính, mới có thể tạm thời mượn sức mạnh của Con Mắt Bự.
Thẩm Tễ Nguyệt là quái vật cấp Thần cực kỳ xảo quyệt lại giỏi về ngụy trang, những lời gã nói ra không thể tin hết toàn bộ, những sơ suất mà gã để lại, tuyệt đối không thể là sơ sẩy nhất thời của gã.
Thẩm Tễ Nguyệt muốn ô nhiễm cậu, muốn biến cậu thành người thân cận của “Chủ Của Bóng Đêm”. Nhưng mới vừa rồi trước khi Con Mắt Bự thức tỉnh, rõ ràng có nhiều thời gian như vậy, Thẩm Tễ Nguyệt lại vẫn chỉ nói chuyện phiếm với cậu, kiên nhẫn giải thích cách bố trí của gã, còn tựa như hết sức quan tâm mà làm cho Mục Tư Thần tự nguyện trở thành người thân cận của gã.
Mới vừa rồi, cho dù Con Mắt Bự thức tỉnh, với sức mạnh của quái vật cấp Thần, kỳ thật chỉ cần buộc Mục Tư Thần nhìn bản thể của Thẩm Tễ Nguyệt một cái, Mục Tư Thần sẽ lập tức bị ô nhiễm, hoàn toàn không cần tốn thời gian.
Dáng vẻ của Thẩm Tễ Nguyệt lại tựa như không đủ thời gian, ném Mục Tư Thần sang một bên để đối phó với Con Mắt Bự.
Điều này không hợp lý.
Mọi thứ dường như được xâu chuỗi lên, đáp án cũng vô cùng sống động.
Thẩm Tễ Nguyệt không ô nhiễm Mục Tư Thần, là bởi vì không cần.
Bởi vì Mục Tư Thần đã sớm lặng lẽ bị ô nhiễm rồi.
Mục Tư Thần vén vạt áo áo sơmi lên, lộ ra hình xăm bản thân sau eo của mình.
Cậu không thể quay đầu lại để xem hoa văn trên đó, nhưng mắt trái thì có thể.
Mục Tư Thần đặt tay lên sau eo, lẳng lặng nhắm mắt lại. Một hình ảnh hiện ra trước mắt trái của cậu, hình xăm trên eo cậu là hoa văn hai bàn tay giống như đôi cánh bao quanh trăng non, trăng khuyết, trăng tròn!
Thảo nào khi ba người cậu, Diêu Vọng Bình và người thân cận Vũ Mục quyết chiến, Thẩm Tễ Nguyệt vẫn luôn không xuất hiện.
Bởi vì Thẩm Tễ Nguyệt hoàn toàn không cách nào tiến vào khu nuôi trồng, chỉ có lúc Mục Tư Thần chuyển hóa “Trụ” thành tô-tem Bản Thân, “Chủ Của Bóng Đêm” mới có thể đến, Thẩm Tễ Nguyệt mới có thể đi vào nơi này.
Là cậu dẫn Thẩm Tễ Nguyệt vào, cũng là cậu bị Thẩm Tễ Nguyệt ô nhiễm, mở lãnh địa, ngăn cản Tần Trụ đến.
Tấm Miếng dán bản thân còn lại sẽ phải dùng ở trên người của cậu.
Mục Tư Thần ném cuốc chim đi, cuốc chim nằm lơ lửng ở giữa không trung
Mục Tư Thần nói: “Tấn công tao, cẩn thận đừng có đánh chết tao đó.”
Cuốc chim nhanh chóng xoay tròn trong không trung, toàn thân phát ra ánh sáng bạc, vòng quanh qua Mục Tư Thần một vòng, nhắm ngay hình xăm sau eo của Mục Tư Thần, rất cẩn thận mà gõ một cái.
Mục Tư Thần cảm nhận được một luồng hơi ấm từ dưới lưng truyền đến toàn thân, khắp người đều ấm lên.
Tựa như có sức mạnh vô cùng vô tận tràn vào trong thân thể cậu, một luồng khí lạnh lẽo bị sức mạnh nàyđẩy ra khỏi người của cậu .
【 Người chơi đã sử dụng 1 tấm Miếng dán bản thân cấp Trụ, đạt được 10000 điểm kinh nghiệm, chúc mừng người chơi đã thăng cấp 15. 】
【 Chúc mừng người chơi đã đạt được thành tựu “Thăng 5 cấp liên tiếp”, nhận được năng lực tinh lọc siêu mạnh một lần, sử dụng hay không? 】
“Sử dụng.” Mục Tư Thần nói.
Một luồng sức mạnh vô hình phóng xuất từ trong cơ thể của cậu ra ngoài, khuếch tán ra bốn phương tám hướng.
Tô-tem Bản Thân trong khu nuôi trồng đã bị ba mặt trăng bị hủy diệt, lại biến thành đồ án bầu trời, đại dương và mặt đất.
Hoa văn tô-tem Bản Thân mơ hồ ở trong viện điều dưỡng xa xôi cũng trở nên rõ ràng lại lần nữa, tô-tem Bản Thân trên ngực của mỗi một người dân thị trấn cũng bắt đầu trở nên rõ ràng thông suốt.
Giờ khắc này, trong đầu mọi người ở viện điều dưỡng đều hiện ra một hình ảnh, Mục Tư Thần đứng ở trong cánh đồng có diện tích rộng lớn, dang rộng vòng tay với bọn họ.
Có người to gan, anh ta thử bước ra khỏi viện điều dưỡng, phát hiện lúc này thật sự không có bị ngăn cản, bọn họ có thể rời khỏi viện điều dưỡng nhỏ này, tự do đi lại trong thị trấn rồi.
Tất cả mọi người hiểu, Mục Tư Thần đã thực hiện lời hứa với bọn họ.
Hai tay mọi người bắt chéo đặt lên hai vai, cảm nhận được vui sướиɠ cùng hy vọng.
【 Chúc mừng người chơi đã hoàn thành nhiệm vụ tân thủ 2, thành công chiếm lĩnh nhà máy chế biến thực phẩm ở trấn trấn Đồng Chi, cung cấp đồ ăn cho tín đồ của người chơi. 】
【 Chúc mừng người chơi thắp lại hy vọng của tín đồ, sửa ‘Trụ’ ở trong viện điều dưỡng, nhận được sự tin tưởng và công nhận của số lượng lớn tín đồ.】
【 Chúc mừng người chơi đã nhận được năng lượng hi vọng mà tín đồ cung phụng, trị số năng lượng là 100 điểm*367 người, tổng cộng là 36700 điểm năng lượng, xin người chơi hãy sử dụng giá trị năng lượng một cách hợp lý. 】
【 Xin người chơi hay nhanh chóng hoàn thành hoàn thành nhiệm vụ tân thủ 3, trục xuất “Đồng Tử Bầu Trời”, chiếm lấy trấn Đồng Chi, đạt được một nửa lãnh địa an toàn. 】
Mục Tư Thần vẫn luôn bị các tín đồ tùy ý sử dụng năng lượng, đây là lần đầu tiên nhận được năng lượng từ tín đồ.
Có điều chỉ là năng lượng của 367 người trong viện điều dưỡng thì đã có thể đạt tới hơn 36700 điểm, khó trách Tần Trụ có thể cho cậu mượn sức mạnh vô cùng lớn, bởi vì trấn Tường Bình có vô số dân thị trấn và tín đồ.
Theo khôi phục tô-tem Bản Thân trong nhà máy chế biến, vầng trăng tròn trên bầu trời đúng là đã bị Con Mắt Bự cưỡng ép đuổi đi đi ra ngoài, dần dần rời xa trấn nhỏ.
Quả nhiên, là sức mạnh của Mục Tư Thần đã để cho Thẩm Tễ Nguyệt có thể tự do sử dụng năng lực ở trấn Đồng Chi.
Một khi Mục Tư Thần tinh lọc ô nhiễm của “Chủ Của Bóng Đêm”, cho dù là quái vật cấp Thần thì cũng không thể tùy ý xuất hiện ở trong lãnh địa của những người khác.
Áp lực mà “Chủ Của Bóng Đêm” mang đến cho Mục Tư Thần dần dần yếu đi, Mục Tư Thần vừa mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, thì nghe được tiếng tiếng gào phẫn nộ của Con Mắt Bự trên bầu trời.
Mắt trái của cậu đau nhức, trước mắt xuất hiện một tòa nhà to lớn, bên ngoài tòa nhà treo một tấm bảng, phía trên viết “Thư viện Tân Mục”.
Mục Tư Thần sửng sốt, tại sao cậu lại nhìn thấy một hình ảnh chưa từng thấy qua?
Chợt cậu hiểu ra nguyên nhân, là bởi vì Con Mắt Bự thức tỉnh.
Mắt trái của cậu là trộm từ sức mạnh của Con Mắt Bự, sở dĩ cậu có thể tự do sử dụng mắt trái trong trấn Đồng Chi là bởi vì mỗi một lần cậu xuất hiện ở trấn Đồng Chi đều là “Đêm tối”, Con Mắt Bự là nhắm mắt lại trong “Đêm tối”.
Hiện tại, Con Mắt Bự thức tỉnh, mắt trái của cậu dễ dàng kết nối với tầm nhìn của Con Mắt Bự, thấy được cảnh tượng trong mắt của Con Mắt Bự.
Chỉ thấy mấy chữ trên bảng tòa nhà thư viện kia nhanh chóng xảy ra thay đổi, từ “Thư viện Tân Mục” nhanh chóng biến thành “Thư viện Tân Nguyệt”.
Đồng thời, một mặt trăng tròn khiến người ta run rẩy và sợ hãi bay từ thư viện lên không trung.
Trong phút chốc nhìn thấy vầng trăng tròn này, Mục Tư Thần kêu thảm thiết một tiếng, mắt trái của cậu nổ tung.
Đây là bản thể “Chủ Của Bóng Đêm”, Con Mắt Bự thân là quái vật cấp Thần có thể nhìn thẳng đối phương, mà tầm mắt của Mục Tư Thần lại kết nối với Con Mắt Bự, lại không cách nào chịu được sức mạnh của quái vật cấp Thần.
Cũng may cái này cũng không phải là nhìn thẳng, Con Mắt Bự chịu hầu hết áp lực, nhưng chỉ một chút xíu sức mạnh chia cho Mục Tư Thần thì cũng đủ để phá hủy mắt trái của cậu rồi.
Mục Tư Thần đau đến toàn thân run rẩy, nhưng mà khiến cậu càng khó chịu chính là những thông tin không ngừng tràn vào trong đầu cậu.
Thẩm Tễ Nguyệt, cấp Tế Nhật, danh hiệu “Chủ Của Bóng Đêm”, “Kíp Nổ Thủy Triều”, “Người Điều Khiển Tinh Thần”, “Chúa Tể Bóng Đêm”, “Mặt Trăng Không Mắt”.
Con Mắt Bự được gọi là “Đồng Tử Bầu Trời”, thuộc về sức mạnh bầu trời giống với Thẩm Tễ Nguyệt, tương truyền có cách nói mặt trăng cũng có mắt trên bầu trời.
Chỉ có thu hồi tất cả sức mạnh và thuộc tính, Thẩm Tễ Nguyệt mới có thể trở thành cấp Di Thiên.
Bởi vì Thẩm Tễ Nguyệt có danh hiệu “Chúa Tể Bóng Đêm”, Con Mắt Bự mới có thể nhắm mắt ở trong “Đêm tối”, mọi thứ đều vì tránh sức mạnh của Thẩm Tễ Nguyệt.
“Mặt Trăng Không Mắt” định sẵn sẽ nuốt chửng “Đồng Tử Bầu Trời”, từ khi đại thảm họa bắt đầu, đây là một cuộc quyết đấu không thể tránh khỏi.
Chính là Mục Tư Thần đã lạc vào trong cuộc chiến này.
Là Mục Tư Thần đã làm rối loạn kế hoạch cướp ‘Trụ’ của Thẩm Tễ Nguyệt, sau khi bản thể Thẩm Tễ Nguyệt đến Trấn Đồng Chi, Mục Tư Thần lại nhận thấy được ô nhiễm của Thẩm Tễ Nguyệt đối với mình mà tinh lọc ô nhiễm tinh thần đó, sau đó dùng sức mạnh của bản thân lãnh địa trấn Đồng Chi loại bỏ Thẩm Tễ Nguyệt loại ra ngoài.
Thẩm Tễ Nguyệt không cách nào tiến vào trấn Đồng Chi thu hồi “Đồng Tử Bầu Trời” thì liền cưỡng ép chiếm “Trụ” thứ ba, cũng chính là “Thư viện Tân Mục”, trong thời gian ngắn ngủn, giáng xuống lần nữa.
Sau khi Mục Tư Thần tiếp thu và tiêu hóa những kiến thức này, đau nhức trong óc dần dần tiêu tán, tinh thần cũng khôi phục bình thường.
Nhưng cậu vẫn không cách nào ngăn cản Thẩm Tễ Nguyệt buông xuống.
Một khi Thẩm Tễ Nguyệt nuốt chửng Con Mắt Bự, gã sẽ có thể dùng “Trụ” thứ ba kết nối với viện điều dưỡng, nhà máy chế biến để cướp lại lãnh địa của Trấn Đồng Chi lần nữa.
Lúc này đây, Mục Tư Thần thật sự không thể ngăn cản Thẩm Tễ Nguyệt được nữa.
Mục Tư Thần che mắt trái chậm rãi đứng dậy, nghe Con Mắt Bự gào rống ở nơi xa, nghĩ thầm chẳng lẽ cứ kết thúc như vậy sao?
Lúc này, Diêu Vọng Bình nằm ở phía trên tô-tem thấp giọng nói: “Ngài là chúa tể của sự lý trí, ngài là tấm màn lớn che kín bầu trời, ngài là vị thần bảo vệ nhân loại. Xin hãy nghe lời kêu gọi đến từ người thân cận trung thành nhất của ngài, buông xuống nhân gian.”
Theo Diêu Vọng Bình hát ngâm, tô-tem dưới thân anh ta nở rộ ra tia sáng kỳ dị.
Mục Tư Thần nhìn về phía Diêu Vọng Bình, chỉ thấy anh ta dùng vẻ mặt tựa như hành hương, vui mừng mà nhắm hai mắt lại.
“Cuối cùng ngài cũng đáp lại tôi rồi.” Diêu Vọng Bình gian nan mà nâng nửa cánh tay máy lên, sau đó nhẹ nhàng hôn lên cánh tay kia.
Thân thể của Diêu Vọng Bình dần dần hóa thành hình hạt tròn, biến thành từng tia sáng rự rỡ, tiêu tán ở bên trong tô-tem.
Mà trong tô-tem lịa có vô số cánh tay vô hình vươn ra, một bóng người cao lớn dần dần xuất hiện ở trong tô-tem.
Mục Tư Thần theo bản năng biết chuyện gì xảy ra, cậu nhắm chặt mắt lại.
Là Tần Trụ!
Thú nhồi bông bạch tuộc từng với cậu, thần không thể rời khỏi ngai vàng của thần quá lâu, thậm chí rời khỏi ngai vàng của thần cũng có điều kiện cực kỳ hà khắc.
Hóa ra muốn thần đến thì cần phải hy sinh sinh mạng của mộ người thân cận.
Một luồng sức mạnh dồi dào từ bên trong tô-tem xông thẳng lên bầu trời, Con Mắt Bự và “Mặt Trăng Không Mắt” đang cắn nuốt lẫn nhau đồng thời ngừng lại, sức mạnh đủ để che lấp không trung, bao phủ chặt chẽ bọn họ ở trong đó.