Ban đầu mẹ Lưu Cường không để ý chuyện Hứa gia ồn ào bởi vì tính tình Tôn Đại Hoa rất xấu, cứ ba ngày lại gây sự với Hứa Hữu Tài một lần nên khi nào không cãi nhau mới là lạ.
Lần đầu tiên chứng kiến cảnh họ cãi vã, Trương Nghị hoảng sợ lo lắng khuyên can, nhưng lại bị mắng vì xen vào chuyện người khác. Từ đó về sau, dù bên kia có xảy ra chuyện gì, anh cũng giả vờ như không nghe thấy.
Đến khi Tôn Đại Hoa hét lên “Bà đây liều mạng với ông”, mấy người trong nhà mới ra ngoài, tò mò nhìn sang phía Hứa gia.
“Không ổn rồi, đánh nhau thật rồi!” Trương Nghị hoảng hốt kêu lên. “Tôi đi gọi Trần thúc , các cậu đừng qua đó, kẻo bị vạ lây.”
Hai cô thanh niên trí thức gật đầu, không dám qua vì thấy Tôn Đại Hoa và Hứa Hữu Tài đang đánh nhau rất căng thẳng.
Trương Nghị bước vội, chạy đến cổng nhà họ Trần mà không cẩn thận trượt ngã, may mắn bám được vào cổng không thì đã té nhào.
“Trần thúc, Tôn Đại Hoa và Hứa Hữu Tài đang đánh nhau đấy!” Cổng vừa mở, Trương Nghị vừa kêu vừa bước vào trong.
“Đánh nhau à!”
Người trong nhà họ Trần chưa kịp phản ứng thì Vương Thúy đã bỏ đũa xuống, nói với người nhà: “Tôi đi xem một chút, các người cứ ăn trước đi.”
Vương Thúy thường thích xem náo nhiệt, nên chuyện lớn như thế này làm sao có thể bỏ qua.
Ba người trong nhà họ Trần cũng dừng bữa và đứng lên. Trần Tiền Tiến là người nối nghiệp của chú tư Trần, từng nhiều lần tham gia hòa giải tranh cãi trong làng. Với cả nhà cũng gần nhất nên Trương Nghị đã tìm anh trước tiên.
“Sao lại đánh nhau nữa? Đánh có nghiêm trọng không?” Trần Tiền Tiến vừa bước xuống bậc thềm vừa hỏi, gương mặt đầy vẻ nghiêm túc.
Trương Nghị chú ý đến từ “lại” mà anh dùng: “Trước đây họ cũng từng đánh nhau sao?”
“À, trước đây đánh nhau không ít đâu.” Trần Tiền Tiến giải thích cho Trương Nghị hiểu, “Khi đó cậu còn chưa về nông thôn. Nhà chúng tôi ở ngay sát vách, gần như ngày nào cũng cãi lộn, sau này mới dần dần yên ổn lại.”
Dùng từ “yên ổn” cũng không thật sự chính xác, đúng hơn là họ chỉ chuyển từ đánh nhau sang cãi nhau, vẫn luôn bất hòa.
Trương Nghị đứng bên ngoài tường không nhìn rõ Tôn Đại Hoa và Hứa Hữu Tài đánh nhau dữ dội ra sao, chỉ nghe âm thanh đầy khoa trương.
“Anh, chờ chút, để em đi cùng mọi người.” Trần Tiền Tiến đội nón lá từ trong nhà, Trần Vãn nhanh chóng chạy theo ra ngoài, vừa lúc Chu Mai đưa chiếc ô cho cậu.
Trương Nghị đội mũ rơm hơi lệch, người đã ướt sũng liền được Trần Vãn dùng ô che cho. Trương Nghị cố ý chậm bước để tiện cho Trần Vãn đi chung nhưng ngạc nhiên thay, Trần Vãn lại bước nhanh hơn cả anh.
Bình thường, Trần Vãn tạo ấn tượng “chỉ biết đọc sách thánh hiền, chẳng màng chuyện đời” trong mắt Trương Nghị. Nên hôm nay thấy Trần Vãn hứng thú trước vụ ẩu đả của Tôn Đại Hoa và Hứa Hữu Tài, Trương Nghị cảm thấy hơi kỳ lạ.
Đè nén chút nghi ngờ trong lòng, Trương Nghị theo đường nhỏ trở lại căn nhà cũ, nơi Vương Thúy và mẹ Lưu Cường cùng vài người khác đang vây quanh cửa Hứa gia, hóng xem bên trong.
Trương Nghị vừa đến nơi, hai người bên trong vẫn còn đang đánh nhau. Hứa Hữu Tài với thân hình nặng nề, nhiều năm chìm trong rượu và thuốc lá, thân thể đã sớm bị đào rỗng nên sức lực của ông ta và Tôn Đại Hoa tỏ ra ngang ngửa.
Hai người đánh nhau loạn xạ chẳng có bài bản gì, hoàn toàn dựa vào sức lực. Tôn Đại Hoa thì túm tóc, cấu xé, thậm chí cắn và đá, còn Hứa Hữu Tài chỉ biết tung cú đấm không màng sống chết nhắm vào lưng bà ta.
Miệng mẹ Lưu Cường hô hào, “Đừng đánh, có gì thì nói chuyện tử tế!”, nhưng tay bà thì không hề có ý định can ngăn.
Trần Tiền Tiến nhờ họ nhường chỗ, mẹ Lưu Cường quay đầu thấy là anh liền mời vào, cùng với Vương Thúy đứng lui ra hai bên.
Trần Vãn theo sát sau Trần Tiền Tiến, mắt cậu quét quanh tìm Hứa Không Sơn.
Còn Hứa Lai Tiền, khi hai người bắt đầu đánh nhau đã lập tức lẩn mất như thể người đánh nhau là hai người xa lạ với mình.
Không đúng, nếu là người xa lạ thật, chắc chắn cậu ta đã đứng lại xem từ đầu đến cuối rồi.
Bàn ăn đặt ở trong nhà chính, dựa vào tường phía trong. Trên mặt bàn, chén đũa của Tôn Đại Hoa và Hứa Hữu Tài bị rơi vãi khắp nơi, đồ ăn vung vãi lên cả sàn nhà. Hứa Hữu Tài cố gắng đẩy bàn, nhưng bàn ăn này được làm bằng gỗ đặc, bình thường cần hai người mới khiêng nổi, trừ phi có Hứa Không Sơn giúp sức nếu không, ông ta đừng mơ tưởng gì.
Hứa Không Sơn đứng ở cửa nhà chính, mặt đầy vẻ lo lắng nhìn hai người đánh nhau trên sàn, không biết làm sao.
Lưu Cường nói với mọi người: “Trần thúc, mọi người cẩn thận một chút, bọn họ đánh nhau đến điên rồi. Vừa rồi cháu và Đại Sơn định can ngăn, kết quả Tôn Đại Hoa đã làm mặt Đại Sơn đầy vết cào.” Lưu Cường không có chút thiện cảm nào với Tôn Đại Hoa, vì vậy cũng không gọi bà ta hai tiếng thím Tôn, vì bà ta không xứng đáng với sự tôn kính đó.
Hứa Không Sơn quay đầu lại, trên cằm có ba vết trầy xước rõ ràng. Dù với bản lĩnh của Hứa Không Sơn, Tôn Đại Hoa không thể làm hắn bị thương nhưng vết thương này lại là do hắn chắn cho Lưu Cường.
Nhìn thấy con trai suýt bị ngộ thương, mẹ Lưu Cường không còn muốn để hắn tiếp tục can ngăn nữa. Ba Lưu Cường thân thể yếu ớt, chẳng thể so với Lưu Cường được, huống chi bà không thể vào trong nhà giúp đỡ.
Hứa Không Sơn song quyền khó địch bốn tay, vì vậy chỉ có thể đứng bên ngoài lo lắng suông.
“Chú đến, Đại Sơn, chú ra sau kéo ba cháu, cháu đợi một chút nữa giúp mẹ bế lên.” Trần Tiền Tiến không thể để họ tiếp tục đánh nhau nữa, “Lục Nhi, em đứng ngoài đi.”
“Cảm ơn chú Trần, chú cẩn thận một chút.” Hứa Không Sơn cảm ơn Trần Tiền Tiến, rồi nhanh chóng nhân lúc sơ hở tách hai người đang đánh nhau ra.
Tôn Đại Hoa bị trói tay chân, giọng mắng mỏ sắc nhọn chửi rủa không ngừng với những lời thô tục, miệng đầy lời lẽ cay nghiệt. Tóc tai xõa tung, khóe miệng dính máu, chiếc áo bông bị xé rách, bông vải đen lộ ra ngoài.
Còn Hứa Hữu Tài, khuôn mặt ông ta lúc này trông thảm hại, đầy những vết bầm tím, giống như vừa bị ngâm trong một chảo nhuộm.
“Phì!” Hứa Hữu Tài nhổ một bãi nước bọt xuống đất, máu trong miệng trào ra, lúc đánh nhau không để ý, giờ đây mới cảm thấy đau đớn đến mức phải nghiến răng trợn mắt.
“Đủ rồi!” Trần Tiền Tiến giận dữ hét lên, cuối cùng cả hai ngừng lại, “Có chuyện gì không thể nói cho ra nhẽ sao? Hai vợ chồng mà đánh nhau như thế, có phải là quá mức rồi không?”
Dù trong thời đại thiếu thông tin, tin tức về cuộc ẩu đả của Tôn Đại Hoa và Hứa Hữu Tài vẫn như cũ nhanh chóng lan ra khắp thôn Bình An.
Mưa nhỏ chẳng thể cản bước ai, bữa cơm có thể ăn sau nhưng cảnh náo nhiệt này thì không thể bỏ lỡ. Người dân trong thôn, dù có bận rộn hay không, đều vội vàng kéo đến Hứa gia, chẳng ai nghĩ đến chuyện khuyên can hay gì cả.
Số người tụ tập trong sân Hứa gia càng lúc càng đông, Trần tứ thúc cũng đến, mọi người nhường đường cho ông, để ông vào nhà chính.
“Vì sao họ lại đánh nhau?” Trần tứ thúc không nhịn được mà hỏi Lưu Cường mẹ. Lưu Cường mẹ lắc đầu, bà chỉ lo làm cơm mà thôi, đâu biết nguyên nhân.
Trong phòng, Trần tứ thúc hỏi Tôn Đại Hoa và Hứa Hữu Tài câu hỏi giống nhau. Hứa Hữu Tài không nói lời nào, Tôn Đại Hoa khóc lóc thảm thiết, hét lên: “Tôi sống không nổi nữa! Tôi, Tôn Đại Hoa, từ khi lấy ông ta, Hứa Hữu Tài, chẳng có một ngày yên ổn, làm trâu làm ngựa hầu hạ suốt hai mươi mấy năm, sinh con cho ông ta, giờ ông ta lại muốn đánh chết tôi! Cuộc đời tôi không thể sống nổi nữa!”
Nghe Tôn Đại Hoa khóc lóc om sòm, Trần tứ thúc mặt mũi lạnh như nước: “Đại Sơn, cậu kể đi.”
Hứa Không Sơn kể lại mọi chuyện từ đầu đến cuối, từ bữa cơm đến lý do trận đánh. Khi mọi người biết rằng nguyên nhân chỉ vì một miếng thịt, họ không khỏi sửng sốt. Đến mức này sao? Trong khi cả thôn đã trải qua những năm tháng đói kém, vậy mà hai người cộng lại cũng ngoài 90 tuổi lại vì một miếng thịt mà đánh nhau.