Chương 34

Sau hai lần tiếp xúc hắn đã sợ Tô Hàm chết đi được, nào dám đi tìm hắn ta.

Tô Vũ không có chỗ nào để đi, dạo một vòng quanh thôn, lại muốn đi xem môi trường học tập của Đại Nữu, không ngờ vừa định đi đã bị cản lại.

“Tô Vũ.”

Một người đàn ông Tô Vũ không quen, chừng hai mươi, vóc dáng không cao, ánh mắt đảo loạn lộ ra vẻ dò xét.

Người kia thấy hắn không phản ứng liền hỏi: “Ngươi muốn đi tìm Quế Hoa à?”

“???” Tô Vũ không muốn để ý đến người không hiểu ra sao này, tiếp tục đi về phía nhà bà Tam.

Người đàn ông nhỏ con đuổi theo hắn mấy bước.

“Ta cảnh cáo ngươi, tốt nhất cách Quế Hoa xa một chút.”

Tô Vũ dừng bước, từ trên cao nhìn chằm chắm người đàn ông nhỏ người này.

“Ngươi đẩy ta xuống sông phải không?”

Gương mặt nam nhân thoáng hiện vẻ hốt hoảng nhưng đã bình tĩnh lại rất nhanh.



“Ai đẩy ngươi chứ, người đừng có hồ ngôn loạn ngữ.”

“Chính là ngươi đẩy ta xuống.” Lần này Tô Vũ dùng câu khẳng định, hắn suy ngẫm “cái chết của Tô Vũ” có phải vì tình mà sát hại không?

“Ta không biết Quế Hoa mà ngươi nói, cũng không muốn biết.” Hắn không biết liệu nguyên thân có liên quan gì tới “Quế Hoa” hay không, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không dính dáng gì đến “Quế Hoa” hết.

“Cho dù là ta đẩy người xuống thì đã sao,” Người đàn ông nhỏ con có vẻ như đã bị mấy lời này chọc giận, cười lạnh một tiếng: “Cả ngày giả ngây giả dại, cũng chỉ có Tô gia với nữ nhân ngu xuẩn Ngưu Thúy Hoa kia mới xem ngươi như bảo bối, đúng là khiến người khác buồn nôn.”

Tô Vũ: “...”

Ai đi qua có thể trừng trị cái tên mắc dịch này được không?

“Tô Vũ, chàng không ở nhà chờ mà lại chạy tới đây làm gì vậy?”

Tô Vũ thở phào nhẹ nhõm, nắm lấy cổ tay người đàn ông chạy về phía Ngưu Thúy Hoa, người đàn ông gỡ tay Tô Vũ ra.

“Thúy Hoa, lúc ấy chính là hắn đẩy ta xuống sông, còn đè đầu ta không cho ta ngẩng lên, ta không muốn tìm chết.”

Ngưu Thúy Hoa nghe xong mặt mũi tái xanh, không nghe lời can của Tô Vũ mà xông lên đè tên nhỏ con kia xuống, đánh mạnh.