Ngưu Thúy Hoa nhìn hắn, tiếp tục đếm tiền đồng, phát hiện thiếu mất hai mươi đồng, nàng không hỏi gì, ném xâu tiền thiếu cho Tô Vũ.
“Tự cầm.”
Tô Vũ sờ mũi, bỏ tiền vào lọ sành ở đầu giường ngay trước mặt Ngưu Thúy Hoa, đậy ván ở bên trên.
“Đâu có giấu bạc như vậy.”
Ngưu Thúy Hoa bĩu môi lẩm bẩm một câu. Tô Vũ lại yên lặng ngồi bên cạnh nàng, ngẫm nghĩ lại đứng dậy đến chỗ lọ sành lấy mười đồng bỏ vào túi.
Ngưu Thúy Hoa liếc nhìn.
“Chờ sửa nhà xong, ta sẽ đi đổi ngân phiếu thành bạc.”
“Ừ, bạc khá tốt.”
Tô Vũ phụ họa, có lẽ Ngưu Thúy Hoa cũng quen thái độ ngậm bồ hòn làm ngọt của hắn, bèn giơ tay đuổi người.
“Được rồi, chàng mau đi ra ngoài, gọi Đại Nữu về, mỗi ngày chỉ biết lang thang ở bên ngoài.”
Tô Vũ cười ha hả đi ra ngoài. Hắn cũng không biết đi đâu tìm Đại Nữu ham chơi, chỉ đành tùy ý đi dạo trong thôn.
“Đại Vũ ca.”
Tô Hàm ở thư phòng đọc sách, đôi mắt hơi mệt mỏi nhìn ra ngoài cửa sổ, từ xa đã thấy bóng dáng của Tô Vũ, hắn để sách xuống đi ra ngoài.
“... Ơi.”
Tô Vũ mở miệng, không biết tên đối phương nên chỉ có thể mập mờ đáp một tiếng.
Tô Hàm có thân hình cao gầy, tướng mạo tuấn tú, mặt mày tươi cười che giấu sự sắc sảo.
“Đại Vũ ca đến nhà đệ ngồi đi.”
Hắn ta tiến lên không nói lời nào mà kéo Tô Vũ, Tô Vũ đời trước chăm chỉ học tập và làm việc dẫn đến việc độc thân vội vàng tránh thoát.
“Ta có thể tự đi, đừng kéo!”
Tô Hàm sầm mặt không nói lời nào, nhưng sau khi dẫn hắn vào thư phòng thì nhìn ra ngoài, đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Đại Vũ ca, lần trước huynh rơi xuống sông, từ xa ta thấy một bóng người chạy trốn, huynh còn nhớ là ai không?”
Gương mặt dịu dàng của hắn ta lại mang theo tính công kích, trái tim nhỏ bé của Tô Vũ sợ hãi run rẩy, hoảng sợ lui về sau một bước.
“Ta không nhớ...” Hắn vừa đối diện với người mạnh mẽ là sợ, nhìn ánh mắt sắc bén của Tô Hàm lại cẩn thận lui một bước.
“Ta không thấy rõ mặt mũi của người đó...”