“Chính là hai người muốn bán dược liệu phải không, đi theo ta.”
Chu đại phu ra hiệu dược đồng đi theo phía sau đi làm việc, mình thì dẫn Tô Vũ và Ngưu Thúy Hoa đến nội viện.
“Lấy nhân sâm ra cho ta xem, nói trước, cắt râu gốc, có vết nứt, mặc dù bọn ta cũng lấy, nhưng không đáng tiền.”
“Ngài xem trước đi.”
Tô Vũ gật đầu, đặt rêu trên đất rồi mở ra, Chu đại phu cũng ngồi chồm hổm xuống.
Ông ta sờ râu, cẩn thận tỉ mỉ: “Ta xem xem.”
“Rễ vừa tròn vừa dài, có mười mấy cái, chắc khoảng trăm năm, không bị nứt gãy... Ngươi đào ở đâu?”
Chu đại phu hỏi ra câu này tự biết mình lỡ lời, đứng dậy đặt trên bàn, ông ta quay qua nói: “Chỗ ta chỉ có thể đưa một nghìn hai trăm lượng ngân phiếu, ngoài ra còn thêm một chiếc vòng trị giá một trăm lượng, hai người thấy thế nào? Chỗ khác không có giá cao như vậy.” Hơn nữa còn sẽ lừa hai người, đương nhiên ông ta không nói ra câu này.
Trái tim của Ngưu Thúy Hoa luôn căng thẳng, nàng há miệng không nói ra lời, Tô Vũ cười nói: “Cứ làm theo lời của ngài.”
Hắn vỗ lưng Ngưu Thúy Hoa để nàng bình tĩnh: “Có thể xin ngài một chuyện không?”
“Ngươi nói xem là chuyện gì?”
Chu đại phu mới vừa lấy được đồ tốt, tâm trạng vui vẻ, gọi người đưa tiền và đồ, lại bảo cậu bé rót trà cho hai người. Cậu bé nhanh chóng nhìn hai người rồi lanh lẹ đi ra ngoài.
“Có thể xin ngài đừng nói với bên ngoài là chúng ta bán cây nhân sâm này không?” Tô Vũ uống một ngụm trà, uống không quen thứ này, đặt cốc trà xuống: “Hoặc nếu có người trong thôn tới hỏi, đến lúc đó xin ngài nói giúp là đã bán hai trăm lượng.”
“Yên tâm, bọn ta sẽ không nói ra đâu.”
Lúc đầu Chu đại phu cho là xin ông ta khám bệnh, hóa ra là chuyện này.
Đột nhiên được phát tài, lại không tiền không thế, không thể để lộ ra ngoài quả thật là cách làm đúng đắn.
“Đa tạ Chu đại phu.”
Tô Vũ thở phào.
“Đây là mười một tờ ngân phiếu một trăm lượng, một tờ năm mươi lượng, năm mươi lượng còn lại là bạc vụn và tiền đồng.”