Chương 13

Chân của Tô Vũ trải qua một lần đấm bóp, hôm nay không đau nữa.

Hắn đi theo phía sau Ngưu Thúy Hoa, nàng đeo giỏ nhỏ, bên trong là nhân sâm mà hắn đã đào.

“Thúy Hoa tẩu tử, đến trên trấn sao?”

Một tiểu tức phụ thấy Ngưu Thúy Hoa, cười ha hả sát lại gần.

Ngưu Thúy Hoa cười khẩy nhìn nàng ta: “Sao thế Quế Hoa, lại muốn bảo ta không lấy tiền mà mua đồ giúp ngươi sao?”

Tiểu tức phụ bị nàng vạch trần thì tức giận, trừng Tô Vũ.

Tô Vũ vốn không chú ý tới nàng ta, hắn đang len lén quan sát toàn cảnh trong thôn.

Ngưu Thúy Hoa thấy Tô Vũ không thèm nhìn Quế Hoa, ánh mắt mang vui vẻ.

“Thúy Hoa, đợi lâu không?”

Một bà cụ đẹp lão khoác giỏ tới, thấy Ngưu Thúy Hoa và Tô Vũ thì bước nhanh hơn.

“Nương, nương tới rồi.”



Ngưu Thúy Hoa kéo áo quần trên người, Tô Vũ gọi một tiếng “nương” theo Ngưu Thúy Hoa.

Ngưu Thúy Hoa và bà cụ vừa nhìn đã biết là người một nhà, trong một nhóm người đen gầy, chỉ có nàng và nương nàng trắng trẻo mũm mĩm.

Tô Vũ lặng lẽ đi theo sau Ngưu Thúy Hoa và bà cụ, không dám nói nhiều.

“Hôm nay chúng ta ngồi xe bò để đi, mau chút.” Ngưu Thúy Hoa thấp giọng trao đổi với bà cụ, bà cụ híp mắt cười, vẻ ngoài hòa nhã dễ gần.

Thấy bà cụ bình dị gần gũi, Tô Vũ thở phào.

Những tiểu thuyết làm ruộng xuyên việt đến thời cổ đại mà trước đây hắn từng đọc, phụ mẫu gia gia, nãi nãi thân thích trong nhà nam nữ chính luôn là một gia đình không bình thường. Bây giờ xem ra, tính tình của nương Ngưu Thúy Hoa rất tốt.

“Đại Vũ ca, có phải huynh vẫn đang giận ta không?”

Lý Quế Hoa muốn tới gần Tô Vũ, hắn sợ hãi trốn bên cạnh Ngưu Thúy Hoa. Ngưu Thúy Hoa đắc ý nhìn Lý Quế Hoa, ánh mắt đầy khinh thường.

“Quế Hoa, ngươi đừng đi sát bên cạnh cha Đại Nữu, ngươi không phải không biết chàng ấy thấy ngươi như chuột thấy mèo, vô cùng sợ hãi.”

Bà cụ nhổ nước miếng xuống đất, Ngưu Thúy Hoa và bà cùng chung mối thù.

“Mỗi ngày chỉ muốn dụ dỗ chồng người khác, đúng là hồ ly tinh không biết xấu hổ.”