Editor: Anne
Lông mi Ôn Trì rung rung, cậu vừa tỉnh thấy Lục Chước đang nằm bên mép giường ngủ say, đầu óc cậu vẫn còn hơi choáng, vết đỏ trên tay đã được bôi thuốc mỡ rất cẩn thận.
Gần tối, tia sáng ít ỏi của hoàng hôn chiếu vào phòng ngủ tối tăm khiến cho ta có cảm giác năm tháng yên bình.
Nhìn xuống dưới cậu mới thấy mình đang nắm lấy quần áo của người ta mới giật mình buông tay.
Lục Chước bị động tác này của Ôn Trì đánh thức, ngẩng đầu bắt gặp được vẻ mặt hoảng sợ của cậu, không kìm được mà cười: "Bác sĩ bảo cậu bị tụt huyết áp, có chỗ nào không thoải mái không?"
Yết hầu nho nhỏ của Ôn Trì lên xuống: "Không sau đâu."
Thấy vậy, Lục Chước đứng dậy đi ra cửa: "Ngày mai xin nghỉ với e-kip chương trình đi, tuyển thủ cảm thấy không khỏe, tôi nghĩ họ cũng hiểu được."
Anh đang muốn đi bỗng thấy một lực nhẹ kéo lại: "Ừm... Cái đó, cảm ơn anh..."
"Tôi muốn tiếp tục luyện tập."
Thấy cậu cẩn thận nói, còn thỉnh thoảng ngửa đầu nhìn trộm anh, lúc nhìn thấy anh lại hoảng loạn cúi mặt làm tim Lục Chước như sắp tan chảy. Anh đi tới gần chỗ thiếu niên đang ngồi trên giường, cúi xuống nói: "Cậu vẫn có thể luyện tập nhưng nếu không thoải mái thì không được phép cố chấp, biết chưa?"
"Được." Ôn Trì đáp lời, Lục Chước đưa tay xoa mái tóc mềm mại của thiếu niên.
Một thiếu niên ấm áp như vậy không nên bị ràng buộc bởi bất cứ thứ gì, vì thế anh sẽ không có ý cản trở quyết định của cậu.
Nếu Ôn Trì không tránh xa nguy hiểm thì hãy để anh luôn ở bên cậu, vì cậu mà chở che.
- ----------
Sau đó Ôn Trì luyện tập trở lại. Nhờ sự giúp đỡ của bốn người, tình trạng của cậu ấy càng ngày càng tốt hơn.
24 giờ từ từ trôi qua, ngày đêm thay phiên nhau và cuộc đánh giá chính thức cuối cùng cũng đến.
Tất cả các thiếu niên đã tự chỉnh trang và tập trung trước giây cuối cùng.
"Xin chào mọi người" Hôm nay Từ Dao buộc tóc đuôi ngựa cao, mặc một chiếc áo đen đứng trên sân khấu: "Tôi hy vọng các bạn đã tận dụng tốt 24 giờ này để chuẩn bị cho bài đánh giá của mình."
Dưới sân khấu lặng ngắt như tờ, với một số người 24h để học hết một bài vừa hát vừa nhảy không phải là chuyện dễ dàng.
Thấy vậy, Từ Dao cũng không nói gì chỉ nghiêng đầu cười: "Lần này đánh giá kiểm tra này sẽ do tôi, cố vấn Tống Kỳ và cố vấn Hoàng Y Y tiến hành."
"Các thực tập sinh sẽ tiến hành đồng thời cả thanh nhạc và vũ đạo, ba vị cố vấn sẽ từ các mục chấm điểm, điểm tổng hợp cuối cùng sẽ ảnh hưởng đến xếp hạng.
Vậy thì, đánh giá bắt đầu."
Lần đánh giá này sẽ bắt đầu theo nhóm 6 người, theo thứ tự từ A đến Z sẽ chọn các thực tập sinh ra nhảy theo nhạc, còn các cố vấn sẽ ngồi dưới cho điểm theo biểu hiện của từng người.
Nhóm thực tập sinh đầu tiên lên sân khấu rất bối rối, các học viên lớp A còn có khả năng bắt nhịp nhưng càng về cuối càng không ổn, những lỗi quên từ quên động tác xảy ra rất nhiều.
Cố vấn ngòi sau màn không nhịn nổi lắc đầu, lấy mực đỏ viết ra những con số khó coi trên giấy.
May thay, phong độ của những nhóm sau đã được cải thiện hơi mới cứu vớt được trường hợp khó xử này.
Sau mấy lần biểu diễn, đến lượt Ôn Trì lên sân khấu. Ôn Trì và mấy thực tập sinh khác đứng thành hàng và bắt đầu thực hiện vũ đạo theo nhịp.
Lục Chước ngồi trong đám người nhìn thiếu niên đang cố gắng vận dụng tay chân, uốn éo thắt lưng, động tác quyến rũ nhưng đôi mắt lại ướŧ áŧ chớp chớp, hơi thở hổn hển.
Cứ như một yêu tinh muốn hớp hồn người khác, vừa thuần khiết lại vừa dâʍ ɭσạи.
Tiếng nhạc dừng lại, Ôn Trì thở hổn hển, mặt cậu đỏ bừng nhưng vẫn nóng lòng nhìn về phía đám người, bắt gặp ánh mắt của Lục Chước. Cậu chớp chớp mắt như một bé thú có đôi chân ngắn ngủn đang chờ đợi những lời khen.
Lục Chước khẽ mấp máy môi.
Nhảy rất tốt.
Đôi mắt thiếu niên bừng sáng như chứa đầy ánh sao lấp lánh.
Tác giả có điều muốn nói: Tôi đổi bàn phím mới ~ Gõ chữ sướиɠ quá trời (Che mặt)