Ngụy Chi Huệ đặt việc đang làm xuống, đứng dậy: “Ngươi đến giúp ta làm điểm tâm đi, ta giúp ngươi.”
Cung nữ này ngày thường không ưa Ngụy Chi Huệ, nhưng cũng không muốn bị cay, vẻ mặt không tình nguyện, miễn cưỡng đổi việc với cô.
Ngụy Chi Huệ kéo Sơ Lăng đi vào sau bếp, nhìn Tiểu Cao tử đang chờ, hỏi: “Quý phi nương nương muốn ăn gì?”
Tiểu Cao tử thấy Ngụy Chi Huệ, ho vài tiếng nói: “Chỉ nói muốn ăn cay, càng cay càng tốt, còn lại không nói gì.”
Ngụy Chi Huệ nhìn đĩa đồ ăn đã nấu xong đặt trên bàn, nhíu mày, ngoài màu đỏ của ớt cay ra thì chẳng có gì.
Cô đẩy đĩa đồ ăn không rõ là món gì ra, sắc mặt không tốt nhìn Tiểu Cao tử và Sơ Lăng, thở dài, nhưng cũng không thể thoái thác, cô đành phải chịu trách nhiệm nấu món cay này.
Nghĩ đến đây, cô cũng cảm thấy may mắn vì ở hiện đại cô cũng là người quen ăn cay.
Cô suy nghĩ một lúc, lấy từ tủ ra bắp cải tươi đưa cho Sơ Lăng: “Rửa sạch, xé thành từng miếng nhỏ.”
Bản thân thì lấy đậu phụ cắt thành miếng nhỏ, rồi cắt nhiều ớt đỏ và xanh để sau dùng.
Dầu nóng phi thơm ớt và hành tỏi băm, mùi ớt lập tức tràn ngập phòng bếp, Ngụy Chi Huệ đổ bát đậu phụ đã cắt vào, lại thêm nước sốt vừa pha, để nồi sôi một lúc, mở nắp ra, một mùi thơm phức.
“Tỷ Ngụy Chi Huệ làm món gì cũng thơm!”
Ngụy Chi Huệ lấy món đậu phụ đã nấu ra, trình bày đơn giản rồi để Sơ Lăng cho vào hộp giữ ấm.
Sau đó bắt tay vào món tiếp theo—cải bắp xé cay chua.
Mùi giấm và cay hòa quyện, ớt đỏ kết hợp với cải bắp xanh, thật là bữa tiệc thị giác.
Mất nửa canh giờ mới làm xong bữa, Ngụy Chi Huệ không đi theo người đưa món qua, chỉ nói mùi ớt trên người cô quá nặng, không thể làm bẩn nương nương. Nhưng cô biết trên người cô đâu có mùi gì, chỉ là không muốn sớm thu hút sự chú ý thppo.
Trong Cảnh Nhân cung, Quý phi nhìn những món đặt trên bàn: đậu phụ, cải bắp xé cay chua, gà xào ớt, trứng xào ớt xanh, dưa leo trộn và một bát canh bí đao thịt viên giải cay.
Chiếc bàn nho nhỏ này, nhìn qua chỉ thấy toàn ớt xanh đỏ, cung nữ vừa mở hộp ra nàng ta đã bị mùi cay thu hút.
Một bữa ăn thật ngon lâu rồi mới được thưởng thức.
Lúc Càn Long đến thăm nàng ta, nàng ta vừa ăn xong không lâu, hai người ngồi đối diện nói chuyện, nhắc đến bữa trưa hôm nay, Tô thị cười nói: “Mấy ngày trước đây, món Ngự thiện phòng làm không hợp khẩu vị của thần thϊếp, nhưng mấy món hôm nay làm cay vừa đủ, rất hợp ý thần thϊếp, ngay cả canh thịt viên giải ngấy cũng cực kỳ tuyệt vời.”
Hoàng đế nghe xong, tự nhiên tâm trạng cũng tốt, nghĩ thấy mấy ngày này Ngự thiện phòng làm việc rất tốt, nên bảo Lý công công đến Ngự thiện phòng thưởng một phen.
Nhưng hiển nhiên là, người thực sự làm lại không được thưởng.
Lần thứ hai, Ngụy Chi Huệ vẫn nhịn.
Những ngày sau, Quý phi vẫn muốn ăn cay, để Ngự thiện phòng tiếp tục được khen, Mã ma ma trực tiếp giao việc này cho cô.
Dĩ nhiên cô cũng vui vẻ thuận nước đẩy thuyền, dù sao ở trong cung tính tình Quý phi tốt, bây giờ hầu hạ tốt, sau này cũng coi như có một đồng minh tốt.
Vì vậy mấy ngày này, từ món thịt luộc xối mỡ, khoai tây chua cay, đậu que xào khô, thịt xào tỏi, món máu bò hầm, ớt chuông xanh xào, Ngụy Chi Huệ biến đổi cách nấu để làm cho Quý phi.
Dĩ nhiên, cô vẫn chỉ làm mà không đi giao, dù Quý phi có phái người đến thưởng, cô cũng vẫn không nhận được chút nào, nhìn dáng vẻ thờ ơ không để ý đến của cô, rất giống dáng vẻ của người không màng danh lợi.
Chỉ có cô biết, ở trong lòng cô, "không quá ba lần" cực kỳ quan trọng.
“Chỉ Huệ, bên cung Thừa Càn có tin tức, Thư tần nương nương nói hôm nay muốn dùng bữa trưa cùng Hoàng Thượng, bảo Ngự thiện phòng làm món ăn thanh đạm. Bên cung Cảnh Nhân vẫn muốn ăn cay, ngươi đừng nhầm lẫn.” Mã ma ma kéo rèm, đứng ở cửa bếp, chỉ liếc mắt nhìn Ngụy Chi Huệ một cái, nói vài câu rồi đi.