Tháng tư, năm Càn Long thứ mười, trong cung đang tiến hành lễ an táng Tuệ Hiền Hoàng Quý Phi.
Khi còn sống, Tuệ Hiền Hoàng Quý Phi rất được Càn Long sủng ái, chỉ tiếc là không để lại được giọt máu nào. Đầu năm Càn Long thứ mười, Cao Thị bị bệnh qua đời, hoàng đế đau buồn, thời gian đó trên dưới trong cung đều cư xử rất quy củ, sợ rằng chỉ cần phạm sai lầm nhỏ cũng mất mạng.
Trong ngự thiện phòng, một tiểu cung nữ mặc cẩm phục màu hoa sen bước từ ngoài vào, đặt hộp thức ăn trống bằng gỗ hồng lên bàn, liếc mắt nhìn nữ tử cũng mặc cẩm phục màu hoa sen đang ngồi đó, khẽ nói: “Chi Huệ, tỷ còn ngồi đó sao? Mã ma ma đang phát sầu ngoài kia, trút giận lên người khác đấy.”
Không biết vừa rồi tiểu cung nữ đã đến cung nào để dâng bữa trưa, trên người tỏa ra mùi thơm nồng nàn, Ngụy Chi Huệ khẽ nhíu mày, đứng dậy giả vờ xem xét nguyên liệu trong bếp, tránh xa ra chút, hỏi: “Mã ma ma có gì mà phải buồn phiền?”
Lợi ích gì cũng là bà ta lấy hết, bà ta còn phiền cái gì? Tất nhiên, lời này, Ngụy Chi Huệ sẽ không nói ra.
“Bên Cung Khải Tường, Gia Phi nương nương đã phái người đến mấy lần, nói hoàng thượng vì cái chết của Hoàng Quý Phi Tuệ Hiền đã đau buồn nhiều ngày, vốn dĩ đã khá hơn chút ít, nhưng gần đây tổ chức tang lễ, hoàng thượng tự tay viết bài điếu văn, lại càng buồn đau. Bây giờ, đến cơm cũng không muốn ăn.”
Tiểu cung nữ ngừng một chút, ngó ra ngoài cửa không có ai, lại hạ giọng nói: “Gia Phi nương nương nói, muốn ngự thiện phòng làm vài món khai vị, dâng lên hoàng thượng! Nghe nói, đầu bếp của Dưỡng Tâm Điện và Cung Khải Tường đều không nghĩ được món gì.”
Ngụy Chi Huệ vừa định nói chuyện, ngoài cửa truyền đến giọng Mã ma ma: “Chi Huệ, hôm nay ngươi cùng Sơ Lăng nhất định phải nghĩ cách hoàn thành mệnh lệnh của Giả Phi nương nương.”
Người bên cạnh là tiểu cung nữ tên Sơ Lăng, nghe vậy liền thấp giọng than thở: “Ngự thiện phòng nhiều người như vậy, sao lại gọi chúng ta làm.”
Giọng Sơ Lăng không lớn, Mã ma ma tự nhiên nghe thấy, giọng sắc bén lập tức vang vào tai Ngụy Chi Huệ: “Sơ Lăng, ta nói cho ngươi biết, để ngươi làm là vì trọng dụng ngươi, nếu ngươi không muốn làm, ta tới báo cáo với Nội Vụ Phủ, ngươi đừng hòng ở đây mà làm việc nữa!”
Ngụy Chi Huệ nhìn biểu cảm tức giận của Sơ Lăng, vội kéo nàng ta ra để không nói thêm, tự mình bước lên một bước, khẽ cúi người: “Ma ma đừng giận, chỉ là tính tình Sơ Lăng thẳng thắn, ma ma yên tâm, nhất định Chi Huệ sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”
Nói xong liền kéo Sơ Lăng vào bếp.
Mã ma ma đi khỏi, Sơ Lăng đâu còn nét mặt tốt như vừa rồi, tức giận nói: “Hừ, là loại người gì vậy chứ, mỗi lần giao cho chúng ta đều là việc khó, không phải đi đưa thức ăn cho nương nương khó tính, thì là nấu ăn cho nương nương đang mang thai, việc nào cũng làm như đặt mạng lên tay mà làm việc. Làm tốt thì bà ta hưởng, làm không tốt thì bà ta mất một mối họa nên người!”
"Sơ Lăng!" Ngụy Chi Huệ thấp giọng quát, "Những lời này, ngươi có thể nói với ta, nhưng chỉ sợ tường có tai, đừng để một ngày nào đó mất mạng vì miệng mình!"
Sơ Lăng thấy cô thực sự tức giận, thì im lặng, dù hai người ở trong bếp nhưng vẫn chưa bắt tay vào làm việc, Ngụy Chi Huệ cứ ngồi chống đầu bên bàn.
Những lời vừa rồi của Sơ Lăng không phải không có lý. Từ khi cô đến đây đã nửa năm, Mã ma ma là người không dễ đối phó, tính tình khó chịu, chỉ thích áp đặt người khác, giao cho họ toàn những việc vất vả nhưng không được lợi lộc gì.