Chương 1: Sau khi xuyên qua gặp sói con!

Những đám mây đen trên bầu trời đêm cuộn trào quay cuồng, tia sét hình cái thùng đâm thẳng ra biển. Những hạt mưa to bằng hạt đậu như những dụng cụ tra tấn nặng nề rơi xuống. Mặt biển như là một bãi chiến trường, sóng biển gào thét như dã thú, có thể nuốt chửng thanh niên trên đá ngầm chỉ trong phút chốc!

Thư Hành Hải tùy ý vuốt ngược mái tóc ướt sũng, lộ ra một khuôn mặt tuấn mỹ tà khí, một đôi mắt đào hoa cười như không cười, đuôi mắt hơi nhướng lên. Đôi môi mỏng đỏ mọng trên khuôn mặt tái nhợt, giống như quỷ hút máu vừa mới hút máu xong.

Bàn tay khớp xương rõ ràng cầm chai rượu, ngửa đầu uống lên. Không ít rượu màu đỏ sậm chảy ra, làm cho chiếc áo sơ mi vốn đã ngâm nước càng thêm đậm màu..

Chai rượu rỗng lăn lông lốc, Thư Hành Hải đứng lên, cười lớn thả người nhảy vào trong biển.

Thư Hành Hải ngàn lần cũng không ngờ đến, hắn vậy mà lại chết không được. Trước kia cắt cổ tay bị thuộc hạ phát hiện, uống nhiều thuốc lại bị đưa vào bệnh viện, cho dù nhảy lầu được cứu thành công, hắn cũng cố ý chọn ngày lành tháng tốt nhảy xuống biển đang mưa rền gió dữ! Cũng có thể sống! Bộ hắn là con gián đập không chết sao?

Hắn nằm như xác trên đất mấy giây, vẫn âm u mà mở bừng mắt.

Vừa mới mở mắt thì liền phát hiện không đúng, rừng mưa nhiệt đới ở đâu ra? Nhìn lại chính mình, lại đang nằm ở trong một vũng cạn, nước này trong suốt, còn thoang thoảng mùi cỏ cây..

Quan trọng nhất chính là, còn có một thiếu niên với đôi tai lông xù và một cái đuôi to màu đen đang nằm ở bên cạnh của hắn.

Thư Hành Hải thuận tay sờ sờ lỗ tai và đuôi to của cậu, xúc cảm còn khá tốt, kết quả liền đối diện với một đôi mắt xanh lục.

Thư Hành Hải liếʍ liếʍ răng hàm, một khuôn mặt cực đẹp, làm cho hắn nhìn đến mức gà cũng muốn cứng. Hắn lại sờ sờ cái đuôi, nghĩ thầm, thảo nào lông có hơi cứng, ra là sói à.

Cơ thể đứa trẻ dường như có vấn đề gì đó, đôi mắt có thể trừng ra lửa, nhưng tay chân lại không thể cử động. Đúng là rất tiện cho hắn, dù sao tuy rằng hắn có ưu thế chiều cao, nhìn nhìn cơ bắp săn chắc của chú sói nhỏ này, hắn không nhất định có thể được lợi, càng đừng nói đến chuyện ngủ với cậu.

Hắn nắm cằm của chú sói nhỏ xoay lại, cẩn thận mà ngắm nghía một chút. Khuôn mặt có hình dáng rõ ràng, ngũ quan sâu sắc, đặc biệt là đôi mắt màu xanh lục này, dáng vẻ trừng mắt của cậu có sức sống như vậy, giống như giây tiếp theo là có thể nhào đến cắn chết hắn, làm cho Thư Hành Hải càng muốn phịch chết cậu.

Hắn kéo dây lưng của mình, một bàn tay ngả ngớn mà vỗ vỗ mặt của thiếu niên, hy vọng khi đôi mắt khóc cũng sẽ mê người như vậy.