Chương 3: Động vật máu lạnh

Ống nghe bệnh nguyên bản lạnh lẽo dần dần ấm lên vì nhiệt độ cơ thể, thời điểm lấy đi Trúc Trúc cư nhiên còn có chút tiếc nuối, cô cảm thấy đại khái là đầu óc có chút hư rồi.

Trước mặt là một thú nhân ăn mặc áo blouse trắng, mái tóc dài màu nâu được thú nhân đó buộc lên, nhìn có chút ngắn ngủn, nhìn qua tóc cùng với đuôi có chút tương tự. Trên đầu còn có hai lỗ tai giống như mèo, nhìn dáng vẻ, có lẽ nam nhân này là thú nhân thuộc họ mèo.

“Ân?” Hẳn là nhận thấy được Trúc Trúc đang nhìn mình, vì thế anh ta ngẩng đầu nhìn Trúc Trúc.

“Đừng lo lắng, sẽ sớm tốt lên thôi.” So với giọng nói âm khí nặng nề của hắc xà hay âm thanh từ tính của báo tuyết, quả nhiên là thanh âm ôn nhu của nam nhân này nghe càng thêm dễ chịu.

Joshua, cùng với tên nam nhân này giống nhau, đều mang cho người ta một loại cảm giác ấm áp. Dựa theo tiêu chuẩn của nhân loại, nam nhân này đích xác càng chiếm được nhiều thiện cảm.

“Alman, đứa nhỏ này trên người có mấy chỗ trật khớp, yết hầu cũng có thương tích, yêu cầu phải tĩnh dưỡng ít nhất tầm 6 tháng. Anh có muốn lấy đồ dùng cá nhân của nó chứ?” Không yên tâm, lại lần nữa xác nhận một chút thương tích trên người Trúc Trúc, Joshua lúc này mới từ người cô rời đi.

Đôi mắt ôn nhu giống như có chút đau lòng nhìn Trúc Trúc, sau đó liền cùng Alman bàn giao cách thức chăm sóc nhân loại.

“Nghe hiểu chứ Alman. Nhân loại vô cùng yếu ớt, đứa nhỏ này lại bị thương vô cùng nghiêm trọng, chô nên cần yêu cầu chăm sóc nghiêm túc. Đồ ăn thì đứa nhỏ này có thể ăn thoải mái, anh còn cho nó thêm chút thực phẩm dinh dưỡng, để gia tăng sức đề kháng của nó, làm nó sớm khỏi.” Vừa nói, Joshua vừa ở bên ghi đơn thuốc, chờ đến khi nói xong, Joshua quay sang nhìn Alman, người nhìn trông lơ là ở bên cạnh.

Dùng bút gõ gõ bàn, Joshua cau mày: “Alman, anh rốt cuộc có nghe thấy lời tôi nói hay không.”

Đại khái là cũng quen với việc Joshua nhiều lời như vậy, Alman không chút hoang mang gật đầu: “Yên tâm, chờ ngày mai tôi sẽ đi mua cho nó, rốt cuộc hiện tại đã là đêm khuya, vẫn là nên nghỉ sớm một chút.”

Joshua chần chứ trong chốc lát, cảm thấy có đạo lý: “Kia cũng được, ngày mai tôi với anh đi mua đồ vật cho đứa nhỏ này, nếu để một mình anh đi tôi cũng không yên tâm.”

Không chút do dự mà đồng ý, Alman vừa đẩy vừa kéo Joshua ra khỏi cửa.

“Haizz”, này thanh âm thở dài vừa nghe là đã thấy mệt, Alman đi đến trước mặt Trúc Trúc, sờ nhẹ tóc cô, nhẹ giọng mà thì thầm: “Hy vọng ngươi có thể sống lâu một chút thì tốt.”

Đôi tay của quân nhân, Trúc Trúc đều cảm giác được lực đạo của nó. Bàn tay với những đốt sống rõ ràng hiện lên, đầu ngón tay chai sạn do vất vả của huấn luyện tạo nên.

Bất quá, hiện giờ Trúc Trúc không có tâm tư đi tán thưởng điều đấy, ngược lại lông tơ trên người cô dựng hết lên. Rốt cuộc thú nhân này có ý tứ gì? Dùng nhiều tiền như vậy mua cô về, chẳng lẽ chỉ để gϊếŧ chết cô?

Như là nhận ra sự bất an của Trúc Trúc, Alman rút khỏi tay từ trên đầu cô.

Tháo mũ xuống, xoa, rũ nhẹ đầu tóc đang được keo cố định, Trúc Trúc cảm thấy hơi lạnh nhẹ thổi đến chỗ cô. Bởi vì, cặp mắt đen nhánh kia đang gắt gao nhìn chằm chằm vào cô.

Thoáng nhìn trong một chốc, Alman đứng lên cởi chiếc áo quân phục bên ngoài, tuỳ ý mà vứt nó sang bên cạnh. Xuyên thấu qua áo sơ mi màu trắng, Trúc Trúc nhìn ra được thân thể của nam nhân này thực tinh tráng, chứ không gầy gò giống như khi mặc quần áo.

Alman hướng phòng tắm mà đi đến, vừa đi, vừa ý vị thâm trường mà nói: “Ngoan một chút a, tiểu sủng vật, ta không nghĩ đến 5 tỷ liền giống như đá ném xuống sông a.”

Thân thể cùng tinh thần đều chịu đả kích nặng nề, Trúc Trúc không phụ sợ mong đợi của mọi người cứ thế rơi vào hôn mê.

Mơ mơ màng màng, thân thể của cô giống như đang trong lò nướng vậy, từ ngoài vào trong đều toả ra nhiệt lượng nóng nực. Trúc Trúc khó chịu mà ở trên giường quay cuồng, lại không thể cử động quá nhiều vì cơ thể đang bị thương.

Alman đang cuốn khăn tắm nhìn thoáng qua cơ thể cùng gương mặt đang đỏ ửng của sủng vật, thở dài một tiếng, quả nhiên vẫn là sinh bệnh.

Nhẹ đưa tay lên trán của Trúc Trúc, độ ấm nóng hổi truyền đến bàn tay làm cho thú nhân lưu luyến mà quên rút ra, Alman thực thích loại cảm giác ấm áp này: “Joshua hiện tại hẳn là về nhà, ngày mai lại kêu anh ta tới cho ngươi xem bệnh đi, tiểu sủng vật.”

Trúc Trúc cảm giác được sự lạnh lẽo mà trên trán truyền đến, vừa lòng mà hưởng thụ.

“A, hiện tại cảm thấy Islam tên kia nói rất đúng.” Giọng nói trầm thấp của nam nhân đan xen chút ý cười: “Nhân loại thật đúng là đã yếu ớt, lại đáng yêu. Tiểu sủng vật, ngươi sau này sẽ còn mang lại cho ta sung sướиɠ như thế nào nhỉ? Thực là đáng chờ mong.”

Alman kéo góc chăn, buông xuống khăn tắm đang trên eo, không hề áp lực mà đi vào nằm trên giường.

Đệm giường bị nhiệt độ của con người cọ đến ấm áp, làm Alman không nhịn được thở dài một tiếng. Nằm nghiêng người ở bên cạnh nhân loại, Alman không nhịn được lại một lần nữa quan sát.

Nhân loại này cùng chính mình có màu tóc giống nhau, làn da lại trắng như tuyết, bất quá hiện tại hồng đến như là đang bị luộc chín.

Trên người còn có các vệt bầm màu xanh xanh tím tím rất nhiều, đặc biệt là vết đỏ trên yết hầu càng nhìn càng cảm thấy chướng mắt.

Alman thích những thứ ấm áp, cho nên anh mới cùng Joshua nhân thú này là bạn tốt từ nhỏ đến lớn, mới có thể trọng dụng cấp dưới thân cận là Islam.

Đương nhiên, Alman càng vô pháp cự tuyệt nhiệt độ dụ hoặc của nhân loại lúc đang sinh bệnh. Thẳng đến trong l*иg ngực truyền đến cảm giác nóng rực, Alman mới phản ứng lại, hoá ra là anh cư nhiên đem sủng vật này ôm vào trong ngực.

Giống như lời nói mà Islam miêu tả, bế lên đứa bé này xác thực thoài mái, làn da mềm mại cùng với da rắn không giống nhau, ấm áp lại mềm mại, phút chốc như là làm mềm nột tâm của Alman.

Chứng cuồng táo nhiều ngày hiện hữu rốt cuộc cũng giảm xuống, Alman không biết chính mình đã bao lâu không có một giấc ngủ thoải mái, nay chỉ ôm nhân loại này một lúc cảm giác buồn ngủ lại mau chóng ập đến.

Đem đầu dựa vào cổ nhân loại, gần gũi mà cảm thụ được hô hấp ấm áp truyền đến, Alman an tâm mà nhắm mắt lại.

Xúc cảm lạnh lẽo làm hoà hoãn nội tâm đang nôn nóng của Trúc Trúc, giống như ngày hè lại được nằm trên giường băng, tiến vào ảo giác, cô không nghĩ tới ngày mai sẽ nhìn được cảnh tượng kí©h thí©ɧ.

Trúc Trúc cảm giác được một trận hít thở không thông, mở mắt thích ứng trong chốc lát, đập vào mắt chính là thật lớn một cái đầu rắn, càng đáng sợ chính là cặp mắt kia, đen nhánh lại vô thần cùng cô đối diện.

Trúc Trúc cảm giác thiếu chút nữa là tắt thở, trực tiếp quay mặt đi. Sợ hãi lan tràn toàn thân, cô cũng cảm giác được lông tơ tùng sợi mà dựng thẳng lên, hàm răng cũng bắt đầu không chịu nổi mà va chạm lách cách.

Đại khái là thanh âm va chạm truyền đến quấy rầy giấc ngủ của hắc xà, nó chậm rãi nâng đầu. Đầu lưỡi đỏ tươi cọ nhẹ lên mặt cô, do thám một chút, theo sau hắc xà chậm rì rì mà từ trên người Trúc Trúc trượt xuống.

Thời điểm chạm đất, trong nháy mắt, một cái trần trụi nam nhân xuất hiện.

Hôm qua bị áo sơ mi che lấp cơ thể nay lại hiện lên toàn bộ trước mắt cô, tám khối cơ bụng hoàn mỹ hiện ra ở trước bụng, eo thon cùng bả vai dày rộng hình thành một kiện cơ thể hoàn mỹ.

“Như thế nào mà mặt vẫn hồng như vậy? Nhiệt đọ còn chưa có giảm xuống đi?” Nói xong, Alman liền ôm Trúc Trúc lại vào người, vô pháp mà né tránh, cô chỉ có thể lừa mình dối người mà nhắm mứt lại.

“Joshua liền sớm sẽ tới, anh ta sẽ chữa trị cho người thật tốt.”

Chờ đến khi truyền tới tiếng đóng cửa, Trúc Trúc mới đem mắt mở ra. Âm thầm cảm thấy may mắn, làm một cái sủng vật thật là tốt, cô không cảm thấy cái này không có tôn trọng người. Bằng không, tối hôm qua còn không chừng sẽ phát sinh cái gì.

Vì thế Trúc Trúc thầm quyết đinh, từ giờ trở đi sẽ duy trì làm một cái sủng vật.