Chương 68

Trì Kính Dao và Nguyễn Bao Tử hôm đó liền xuất phát cùng với hai người ở trạm dịch.

Trong hai người đồng hành, thanh niên mặt đen kia tên là Lỗ Minh, tính cách tương đối hoạt bát, dọc đường đi luôn trêu đùa với Trì Kính Dao và Nguyễn Bao Tử, nếu không phải bị con khỉ Đại Lão cào mấy cái, có lẽ ngay cả Đại Lão cũng không tha.

Thanh niên trông khá nõn nà tên là Đổng Trường An, hắn nói khá ít có vẻ rất điềm tĩnh.

"Hôm nay bọn ta có thể chở các ngươi đi, nhưng ngày mai các ngươi sẽ phải tự cưỡi ngựa!" Lỗ Minh nói với Trì Kính Dao và Nguyễn Bao Tử.

Lúc ở biên cảnh phía nam thật ra Trì Kính Dao đã từng học cưỡi ngựa, nhưng Nguyễn Bao Tử thì vẫn là lần đầu tiên.

"Ta tưởng sẽ được ngồi xe ngựa." Nguyễn Bao Tử nhỏ giọng nói.

"Ngươi có biết chúng ta cách biên thành rất xa không?" Lỗ Minh nói: "Nếu ngồi xe ngựa chậm rì rì như thế thì bao giờ mới tới?"

Kỳ Châu cách biên thành nói gần không gần, nói xa thật ra cũng không quá xa, nếu cưỡi ngựa thì mấy ngày là đã tới nơi, nhưng nếu đi xe ngựa, với cái tốc độ đó có lẽ sẽ khác biệt hoàn toàn. Lỗ Minh và Đổng Trường An phải tới biên thành đưa thư, tất nhiên không thể dùng xe ngựa được rồi.

"Đổng đại ca, quân báo qua lại giữa biên thành cũng là các ngươi đưa đi sao?" Trì Kính Dao hỏi Đổng Trường An.

"Quân báo đều là người chuyên cưỡi ngựa nhanh hộ tống, ta và Lỗ Minh chỉ thường gửi thư nhà thôi." Đổng Trường An nói: "Bây giờ biên thành không chỉ có doanh trại Kỳ Châu, còn có người của doanh trại Trung Đô và Tây Châu, cho nên tướng sĩ trong doanh trại đến từ trời nam đất bắc, thư nhà đến chỗ bọn ta trải dài từ biên cảnh phía nam tới Kỳ Châu."

Thư nhà ở nơi khác sẽ từ trạm dịch ở đó chuyển tới đây, cuối cùng bọn Lỗ Minh và Đổng Trường An sẽ gửi tới biên thành.

Sau đó, bọn họ sẽ lại đem thư nhà từ biên thành về trạm dịch Kỳ Châu, gửi từng lá thư đi theo cùng một đường đến.

"Vì sao lại là từ chỗ các ngươi gửi tới biên thành mà không phải người ở trạm dịch sau gửi đi?" Trì Kính Dao khó hiểu nói.

"Đây là quy định của Dương Thành tướng quân." Đổng Trường An nói: "Bởi vì hai năm trước doanh trại Kỳ Châu đến trước, cho nên thư nhà từ Kỳ Châu tới là nhiều nhất, ngài ấy lo lắng đường chuyển qua lại nên cố ý sắp xếp mấy người bọn ta chuyên gửi thư nhà."

Sau này mặc dù chiến sự mở rộng, nhưng quy định này vẫn được duy trì.

Cho nên trên đường Lỗ Minh và Đổng Trường An đi về phía bắc, còn tiện thể nhận thư nhà từ trạm dịch khác gửi tới biên thành.

Lúc này Trì Kính Dao mới nhớ ra, trước đây khi cậu ở biên cảnh phía nam gửi thư nhà cho Bùi Dã, chắc là cũng được bọn Đổng Trường An gửi lại. Nghĩ như vậy, cậu liền bất giác sinh ra vài phần thân thiết với Đổng Trường An và Lỗ Minh.

Bọn họ đi một ngày đường, đến khi trời đã tối đen mới tìm một trạm dịch ngủ nhờ.

Theo ý của Lỗ Minh, vì bốn người bọn cậu cưỡi hai con ngựa nên tốc độ ngựa quá chậm.

"Ngày mai cũng không thể để vậy được." Lỗ Minh nói: "Đêm nay ta sẽ nói một tiếng với người trong trạm dịch để chuẩn bị hai con ngựa cho các ngươi, ngày mai các ngươi phải tự cưỡi ngựa mà đi."

Nguyễn Bao Tử nghe vậy nhất thời hơi lo lắng, nói với Trì Kính Dao: "Bây giờ ta quay về còn kịp không?"

"Ngươi thật sự muốn về sao?" Trì Kính Dao hỏi.

Hắn lắc lắc đầu nói: "Thúc ta khó khăn lắm mới đồng ý cho ta đi cùng ngươi, nếu ta quay về thì sau này có lẽ không thể đi tới biên thành nữa."

"Thu thúc sao lại đồng ý cho ngươi đi?" Trì Kính Dao khó hiểu nói: "Ta tưởng thúc ấy sẽ không đồng ý chứ."

"Thúc ta biết mọi người trong nhà ta bị thổ phỉ gϊếŧ, thúc ấy nói nam tử hán đại trượng phu, để ý quá khứ thì sẽ không thể nào tiến về phía trước." Nguyễn Bao Tử nói: "Hơn nữa cơ thể nam nhi cường tráng, tất nhiên phải làm gì đó vì quốc gia."

Lỗ Minh nghe vậy, cười nói: "Ngươi muốn đền đáp quốc gia thì đi nhập ngũ ấy, đi theo bọn ta tới biên thành cũng không thể ra trận gϊếŧ địch được đâu."

"Ngươi không biết, A Dao của bọn ta chính là đại phu, ta là dược đồng của hắn." Nguyễn Bao Tử nói: "Bọn ta tới biên thành có thể cứu được rất nhiều người, vậy cũng là đền đáp quốc gia rồi."

"Ha!" Lỗ Minh nhướng mày nói: "Vậy vị tiểu dược đồng này, sáng mai ngươi có thể tự cưỡi ngựa được không?"

Nguyễn Bao Tử bị hắn nói một câu mà im lặng một lúc lâu, rồi sau đó lại nhìn Trì Kính Dao xin giúp đỡ.

"Lúc trước ta học cưỡi ngựa ở biên cảnh phía nam, sư huynh ta chỉ bảo ta nắm chặt dây cương, sau đó vỗ mông ngựa là ta sẽ chạy cùng ngựa." Trì Kính Dao nói: "Bây giờ nghĩ lại là thấy sợ, nhưng cứ chạy một đường như thế lại biết cưỡi ngựa một cách diệu kỳ."

Đương nhiên, thúc ngựa đi nhanh hay là đường khó đi thì cậu cũng chịu, nhưng cưỡi ngựa đi bình thường thì vẫn có thể.

Trì Kính Dao cảm thấy chuyện cưỡi ngựa cũng giống như bơi lội vậy, có người ném mình xuống nước thì sẽ tự học bơi được. Nhưng có người lại học rất khó khăn, lăn lộn cả tháng trời tới khi xuống nước vẫn bị chìm.

"Hay là như thế này đi, ngày mai ngươi và ta cưỡi một con để làm quen trước, đợi mấy ngày sau khi ngươi đã quen dần rồi thì tự mình cưỡi." Trì Kính Dao dứt lời nhìn về phía Lỗ Minh, cười nói: "Lỗ đại ca, ngươi cảm thấy như vậy được chứ?"

Lỗ Minh vốn không muốn làm khó bọn cậu, hơn nữa bọn họ đưa thư muộn 1-2 ngày cũng không sao nên liền đồng ý.

Mấy ngày sau, Trì Kính Dao và Nguyễn Bao Tử cưỡi cùng một con ngựa, để hắn ngồi ở phía trước điều khiển ngựa.

Nguyễn Bao Tử học được rất nhanh, sau mấy ngày ngắn ngủi đã biết cưỡi ngựa.

Hai người đều là lần đầu tiên cưỡi ngựa đi đường dài thế này, chưa qua mấy ngày trên đùi đã bị cọ ra vài vết thương.

Mỗi ngày sau khi tới trạm dịch, chuyện đầu tiên Trì Kính Dao làm chính là tìm thuốc mỡ, cùng với Nguyễn Bao Tử bôi thuốc lên đùi cho nhau.

"Ôi trời!" Lỗ Minh đẩy cửa đi vào, thấy một cảnh như vậy nhất thời buồn cười, vội nói: "Quên không gõ cửa."

Trì Kính Dao vội mặc quần, lại nghe thấy Lỗ Minh nói: "Chân hai ngươi đều bị thương rồi, hay là ngày mai nghỉ một ngày rồi đi tiếp?"

"Không sao." Trì Kính Dao sao lại không biết xấu hổ làm bọn họ chậm trễ được, vội nói: "Thuốc trị thương này của ta rất lợi hại, mỗi tối bôi một lần, sáng hôm sau lại bôi một lần nữa là không đau nữa rồi."

"Lần đầu cưỡi ngựa đều bị vậy, quen rồi sẽ ổn thôi." Lỗ Minh nói.

"Lỗ đại ca tới đây tìm bọn ta có chuyện gì sao?" Trì Kính Dao hỏi.

Lỗ Minh vội nói: "Dọc đường đi mỗi ngày chúng ta đều nghỉ ngơi ở trong trạm dịch, nhưng từ ngày mai sẽ hơi đặc biệt, vì khoảng cách tới trạm dịch kế tiếp khá xa, cho nên mỗi lần bọn ta tới đó đều phải ăn ngủ ngoài trời."

"Trời lạnh thế này, ngủ bên ngoài có sợ bị lạnh chết không?" Nguyễn Bao Tử nhỏ giọng hỏi.

"Yên tâm, sẽ không để các ngươi thật sự ngủ ngoài trời đâu, gần đây có rất nhiều ngôi miếu hoang." Lỗ Minh nói: "Chỉ là muốn nói trước một tiếng cho các ngươi, đêm nay cố ngủ ngon một giấc, ngày mai đi phải mang theo một cái chăn. Đợi khi chúng ta quay về thì sẽ trả lại cho trạm dịch sau."

Lỗ Minh nói xong liền rời đi.

Trì Kính Dao đóng chặt cửa rồi quay lại, đang định tiếp tục bôi thuốc cho Nguyễn Bao Tử thì lại nghe thấy Đại Lão ngồi xổm bên cửa sổ kêu hai tiếng "khịt khịt".

"Làm sao vậy?" Trì Kính Dao mở cửa sổ ra nhìn thử, bên ngoài bóng đêm bao phủ, không có động tĩnh gì đặc biệt. Cậu đóng cửa sổ lại, ôm Đại Lão trấn an một lát nhưng nó vẫn không bình tĩnh lắm, thoạt nhìn có hơi lo lắng.

"Có phải lạnh quá nên nó không quen không?" Nguyễn Bao Tử hỏi.

Sau khi bọn cậu càng tới gần biên thành, nhiệt độ quả thật càng ngày càng thấp hơn.

Trì Kính Dao nghĩ nghĩ, nói: "Ngày mai ta sẽ bọc nó trong ngoại bào."

Cậu vừa dứt lời liền đặt Đại Lão lên giường, đi tới cạnh cửa sổ cài then thật chặt, rồi cài lại chốt cửa.

Có lẽ vẫn còn sợ hãi chuyện lúc trước, đêm đó Trì Kính Dao không ngủ yên nổi.

Cũng may một đêm bình yên trôi qua, không có gì bất thường.

Ngày tiếp theo mọi người tiếp tục lên đường, tới xế chiều mới tới chỗ ngôi miếu hoang mà Lỗ Minh nói.

"Đoạn đường này mỗi lần đi qua đều rất vất vả." Đổng Trường An vừa buộc ngựa của mọi người bên ngoài miếu hoang, vừa nói: "Trước không thôn, sau không quán, chỉ có đúng một ngôi miếu hoang này, mỗi lần bọn ta quay về đều phải nghỉ chân ở đây."

Trì Kính Dao đi vào liền thấy bên trong ngôi miếu này thật ra cũng không phải quá nát, có lẽ do thường xuyên có người tới nghỉ chân, bụi bặm bên trong cũng không dày, hai bên tường thậm chí còn trải mấy đống nệm rơm.

Trì Kính Dao và Nguyễn Bao Tử bỏ chăn bông ra, trước tiên trải lên nệm rơm một lớp vải thô, sau đó mới trải chăn lên.

"Lát nữa ăn chút lương khổ rồi ngủ đi, mai dậy sớm đi sớm chút, nói không chừng giữa trưa mai là có thể ăn được miếng cơm nóng đấy." Lỗ Minh nói.

"Lỗ đại ca, chúng ta có phải thay phiên nhau canh đêm không?" Trì Kính Dao hỏi.

Lỗ Minh cười nói: "Ngươi đọc nhiều thoại bản lắm hả? Trên người chúng ta chỉ có mỗi thư nhà, thứ nhất không phải đồ gì quý giá, thứ hai cũng không có vàng bạc châu báu, thứ ba là mặc dù vẻ ngoài của hai ngươi rất xinh đẹp nhưng cũng không phải là đại cô nương, ai lại để ý tới chúng ta chứ? Ngươi cứ yên tâm ngủ đi, không có việc gì đâu."

Mặc dù Trì Kính Dao cảm thấy hắn nói có lý nhưng vẫn thấy hơi lo lắng.

Vì mấy nơi như miếu hoang thế này trên phim ảnh thường hay xuất hiện chuyện bất trắc, giờ cậu ở trong này thật sự rất khó mà yên tâm được.

Đêm đó, Lỗ Minh và Đổng Trường An đều ngủ khá sớm.

Trì Kính Dao ôm Đại Lão vào ổ chăn, nhưng vẫn không ngủ.

Nửa đêm, cậu nghe thấy bên ngoài phát ra tiếng ngựa hí, vội nhét Đại Lão vào ổ chăn của Nguyễn Bao Tử, rón ra rón rén đi tới cửa, lén nhìn ra bên ngoài. Cửa của ngôi miếng là chỉ còn một cánh rưỡi, khe hở đủ để một người chui lọt.

Nhưng mà vào lúc này, cậu chợt thấy sau lưng hơi khác thường, sau đó bị một người bịt kín miệng mũi.

Trì Kính Dao sợ tới mức muốn hét lớn, nhưng lại bị người ta bịt kín miệng mũi không thể phát ra tiếng.

"Suỵt." Giọng của Đổng Trường An vang lên bên tai của cậu, nhỏ giọng nói: "Là ta, ta buông tay ra, ngươi đừng lên tiếng."

Trì Kính Dao nghe vậy cuối cùng cũng thở phào, vội gật gật đầu.

Đổng Trường An thả cậu ra, ra hiệu cho cậu trốn sau lưng của mình.

Lúc này Trì Kính Dao mới nhận ra Đổng Trường An không hề ngủ, hoặc nói là ngủ không sâu, Cho nên khi tiếng ngựa hí vang lên là hắn liền tỉnh.

"Có người tới đây." Đổng Trường An nhỏ giọng nói, hắn nói xong liền rút đoản kiếm bên hông ra.

Trì Kính Dao lấy ra một bịch thuốc bột trong không gian nhét vào trong tay hắn, sau đó hất hai tay về phía hắn, rồi lại làm động tác bịt mũi.

Đổng Trường An hiểu ý, ra hiệu cho Trì Kính Dao trốn sau bàn thờ.

Mắt thấy người bên ngoài đã tới gần cửa, Trì Kính Dao căn bản không kịp gọi Lỗ Minh và Nguyễn Bao Tử dậy, chỉ có thể làm theo lời của Đổng Trường An, lách mình trốn phía sau bàn thờ, muốn tùy cơ ứng biến.

Cùng lúc đó, cậu lấy ra hai thanh phi đao của mình nắm trong tay, ép mình phải tỉnh táo lại.

Người bên ngoài đã đi tới cửa, duỗi tay đẩy nhẹ cửa ra.

Đổng Trường An nhân lúc ngay khi đối phương vào cửa, ném thuốc bột trong tay ra.

Nhưng vì hắn quá căng thẳng, không vẩy thuốc bột ra theo chỉ dẫn của Trì Kính Dao, mà cứ thế ném thẳng gói thuốc ra ngoài. Gói thuốc đó đập vào tên kia gần như không vẩy ra được bao nhiêu, rồi sau đó rơi cái bịch xuống đất.

Đổng Trường An:.......

Trì Kính Dao:.......