- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Sau Khi Xung Hỉ Cho Ca Của Đại Lão
- Chương 64
Sau Khi Xung Hỉ Cho Ca Của Đại Lão
Chương 64
Đêm đó, Trì Kính Dao mất ngủ.
Cậu nằm cạnh bên cạnh Bùi Dã, một lúc lâu sau vẫn không thể đi vào giấc ngủ, trong đầu toàn là những suy nghĩ rối loạn.
"Nghĩ gì đấy?" Bùi Dã nghe thấy hơi thở không ổn định của thiếu niên liền biết cậu chưa ngủ.
Trì Kính Dao nói: "Nhị ca, ta đang nghĩ ngày mai sẽ về thôn trang một chuyến, chuẩn bị cho huynh một chút thuốc mang đi."
Trong không gian của cậu thật ra không hề ít thuốc, nhưng cứ tự dưng lấy ra thì cũng hơi khoa trương, cho dù Bùi Dã không hỏi thì những người khác nhất định sẽ thấy kỳ lạ. Cho nên cậu nghĩ ngày mai sẽ quay về thôn trang một chuyến, danh chính ngôn thuận chuẩn bị chút thuốc cho Bùi Dã.
"Trì đại phu, có thể chuẩn bị cho ta nữa được không?" Dương Diệu ở trên cái giường khác hỏi.
"Được." Trì Kính Dao đáp.
Dù sao Dương Diệu trong quân đội cũng không nhất định sẽ ra tiền tuyến, nói không chừng có thể làm quân y.
Nếu như vậy, trước tiên cho Dương Diệu làm quen một chút với dược liệu thật cũng được.
Sáng sớm hôm sau, Bùi Dã liền cùng Trì Kính Dao về thôn trang, Dương Diệu cũng đi theo.
Trì Kính Dao đi qua lại trong dược phòng hơn nửa ngày, cuối cùng cũng bưng ra mấy cái hộp thuốc lớn.
Những cái hộp này còn lớn hơn cả dưa hấu, bên trong mỗi cái ít nhất cũng phải chứa được mấy nghìn viên thuốc.
Trì Kính Dao gần như cho vào hết những loại thuốc mà bọn Bùi Dã có lẽ sẽ dùng.
Cậu định sẽ chỉ cho Bùi Dã và Dương Diệu mang đi một ít thôi, nhưng nghĩ lại thì người ở doanh trại Kỳ Châu nhiều như vậy, nếu trong tình huống nguy cấp, thuốc trong tay Bùi Dã nhất định không thể giữ lại cho mình mà không cho người khác dùng. Mà thuốc Trì Kính Dao tích trữ nhiều năm như vậy vốn cũng là để trị bệnh cứu người, chứ không phải cho mình uống, bây giờ chuẩn bị cho bọn họ nhiều một chút, coi như là dùng số thuốc đó vào "việc cần thiết nhất".
"Cách dùng và lượng dùng ta đều viết và nhét vào trong hộp thuốc rồi, trong đó thuốc trị ngoại thương và cầm máu là nhiều nhất, mỗi loại có hai hộp. Còn có những loại thuốc thích ứng với khí hậu, trị khó tiêu, đau dạ dày, căng thẳng khó ngủ và mệt mỏi do đánh trận ban ngày....." Trì Kính Dao dán nhãn bên ngoài mỗi hộp thuốc lớn, sau đó lại chỉ chỉ vào hộp thuốc cuối cùng, nói với Bùi Dã: "Còn trong trường hợp nôn mửa do gϊếŧ người...... thuốc ngừng nôn."
Bùi Dã:........
"Chương sư huynh đã làm quân y ở doanh trại Kỳ Châu rồi nhỉ? Những loại thuốc này huynh ấy cũng biết, đến lúc đó cứ cho huynh ấy bảo quản." Trì Kính Dao dặn dò nói: "Dược tính có thể duy trì được mấy năm, chỉ cần chú ý đừng để dính nước là được."
Dương Diệu hưng phấn nhìn nhìn những hộp thuốc này, rồi sau đó hỏi Trì Kính Dao: "Có loại thuốc nào trị được...... bệnh tương tư không? Nếu bọn ta ở trên chiến trường mà nhớ nhà, hoặc là nhớ người nào đó, uống một viên là có thể dễ chịu hơn."
Bùi Dã nghe vậy liếc mắt nhìn Dương Diệu một cái, thản nhiên nói: "Sao ngươi không hỏi thử xem có loại thuốc nào trị được chứng sợ đến mức tiểu ra quần khi ở trên chiến trường hay không đi."
"Huynh mà không nói thì ta cũng quên mất chuyện này!" Trì Kính Dao nói xong gãi gãi đầu nói: "Thuốc trị bệnh tương tư thì không có, nhưng để xoa dịu cảm xúc cho người ta, tránh để bị dọa sợ tới mức tiểu ra quần thật ra lại có đấy. Nhưng ta phải luyện chế, trước giờ không lưu trữ."
Trì Kính Dao cẩn thận mấy cũng có thiếu sót, thầm nghĩ Bùi Dã có thể không cần dùng tới loại thuốc này, nhưng quên mất nó có lẽ sẽ hữu dụng với người khác.
Bùi Dã bất đắc dĩ thở dài, kéo Trì Kính Dao ra khỏi dược phòng, nói: "Như vậy là đủ rồi, ngươi không cần phải để ý tới chuyện thuốc thang này nữa. Bây giờ vẫn chưa bắt đầu khai chiến đâu, ngươi lo nhiều như vậy làm gì."
"Ta lo lắng lắm sao? Ta đâu có lo." Trì Kính Dao nói.
"Tối hôm qua ngươi còn gặp ác mộng, nửa đêm bật dậy bắt mạch cho ta mấy lần, có phải mơ thấy ta chết trên chiến trường nên sợ hãi hay không?" Bùi Dã hỏi.
Trì Kính Dao vội che miệng hắn lại, nói: "Phì phì phì, mùng 1 năm mới có thể đừng nói mấy lời xui xẻo như vậy được không?"
"Ta đi đánh giặc chứ không phải đi chịu chết." Bùi Dã nói: "Ngươi cảm thấy nhị ca ngươi không chịu nổi một đòn đúng không? Thế nên mới lo lắng như vậy."
Trì Kính Dao nghe vậy cuối cùng cũng hơi bình tĩnh lại, cậu thừa nhận quả thật mình quá lo lắng.
Là một người sống ở thời hiện đại gần 20 năm, cậu đã xem qua rất nhiều cuộc chiến tranh, cho nên suy nghĩ về chiến tranh luôn là thảm cảnh tàn khốc và máu me. Cho dù cậu biết Bùi Dã có lợi hại tới đâu cũng không thể khiến cậu ngừng lo lắng được.
"Được, ta không lo lắng nữa......." Trì Kính Dao nói: "Vậy huynh để ta nghĩ xem cần phải mang theo cái gì đã."
"Đừng nghĩ gì nữa, ta không cần mang theo cái gì hết." Bùi Dã lẳng lặng nhìn thiếu niên, trong mắt hiện lên vẻ bình tĩnh khiến người khác yên tâm, hắn nói với Trì Kính Dao: "Ta sẽ bình an trở về."
Trì Kính Dao nhìn ánh mắt của hắn, đáy lòng nhất thời an ổn hơn không ít.
Cậu cười với Bùi Dã, nói: "Hay là nhị ca, huynh mang ta theo đi."
"Đừng quấy." Bùi Dã cười lấy ra một bao lì xì trong túi, đặt vào trong tay Trì Kính Dao nói: "Cho ngươi."
Trì Kính Dao mở ra liền thấy bên trong có 3 lượng bạc.
"Tiền mừng tuổi nhiều vậy ạ?" Trì Kính Dao kinh ngạc nói.
Trước đây mỗi năm cậu đều nhận được khoảng 1 lượng bạc tiền mừng tuổi, năm nay Trình đại phu mất rồi, cậu cũng không về nhà, vốn tưởng rằng năm nay sẽ không có ai mừng tuổi cho cậu, không ngờ Bùi Dã không biết lấy đâu ra nhiều bạc như vậy, thế mà lại cho cậu 3 lượng.
Bùi Dã nói: "Quân lương của ta góp được đấy, còn mượn một chút của Dương tướng quân nữa. Đây là tiền mừng tuổi của năm nay, sang năm và năm sau nữa, đến lúc đó ta ở biên thành không gặp được ngươi, đưa cho ngươi trước vậy."
Trì Kính Dao nắm chặt 3 lượng bạc kia, hỏi Bùi Dã: "Vậy trước giao thừa 3 năm sau huynh có thể đánh giặc xong trở về không?"
"Có lẽ được." Bùi Dã nói.
"Vậy thỏa thuận đi, nếu 3 năm sau huynh không về, ta sẽ đi tới biên thành tìm huynh đòi tiền mừng tuổi." Trì Kính Dao nói.
Bùi Dã nghe vậy giật mình một cái, lập tức cười nhạt, duỗi tay véo véo mặt của thiếu niên.
Hắn không phản đối, Trì Kính Dao liền coi như hắn đã đồng ý.
Mùng 1 trôi qua, rất nhanh đã tới 15.
Ngày kế tiếp sau khi về lại doanh trại Kỳ Châu, Bùi Dã liền đi theo Dương Thành tới biên thành.
Trước khi rời khỏi đại doanh, Dương Thành tìm người gửi cho Trì Kính Dao một chút bạc, nói là muốn trả tiền số thuốc kia.
Trì Kính Dao nghĩ nghĩ cũng không từ chối, dù sao chiến sự kéo dài tới lúc nào cũng không có ai biết được.
Vừa lúc cậu sẽ lấy số bạc đó cho đám tiểu nhị trong thôn trang lại chế thêm một chút thuốc trị thương, sau đó sẽ cho ngươi đưa tới biên thành.
Trước khi Bùi Dã đi, Trì Kính Dao còn học "cẩm nang diệt kế" của người ta rồi làm cho Bùi Dã một cái túi gấm.
Sợ Bùi Dã mở ra xem, Trì Kính Dao còn khoa trương nói không phải trường hợp bất đắc dĩ thì không thể mở ra, nếu không mình sẽ gặp xui xẻo. Bùi Dã tin hay không cũng không biết, nhưng Trì Kính Dao biết hắn không hề hiếu kỳ về mấy chuyện thế này nên cũng không lo lắng lắm.
Đầu xuân năm sau, Trì Kính Dao liền từ biệt đám Dương nương, đi cùng đồ đệ họ Lương của Trình đại phu khởi hành về phía nam.
Trước khi đi, cậu cố ý đọc kỹ các ghi chú thảo dược mà Đinh Tiểu Uyển và Bùi Nguyên đã sửa soạn trước đó, định xem liệu có thể thu thập bất kỳ loại thảo dược nào mà họ chưa từng thấy để bổ sung vào hay không.
Bởi vì chuyến đi này phải rời đi rất lâu, Trì Kính Dao do dự mãi mới quyết định mang theo con khỉ Đại Lão đi cùng.
Thứ nhất là có thể làm bạn trên đường, thứ hai là Đại Lão rất ỷ lại vào cậu, lúc trước cậu rời đi thôn trang khá lâu khiến Đại Lão không vui, lần này nếu cậu thật sự đi 1-2 năm sợ là sẽ khiến Đại Lão tức giận đến phát ốm mất.
Cũng may con khỉ này sống cùng cậu khá lâu, tập tính cũng bất đồng với bọn hầu ca.
Trì Kính Dao cho nó mặc một bộ y phục tiểu hài tử, nếu đội mũ che mặt thì đúng thật là giống như tiểu hài tử 3-4 tuổi bình thường.
Một đường đi về phía nam, Trì Kính Dao và Lương sư huynh cũng không vội vã.
Dọc đường đi, mỗi khi tới một nơi nào đó là bọn cậu lại vừa chữa bệnh từ thiện vừa trao đổi với đại phu địa phương, thật ra cũng thu hoạch được không ít.
Mặc dù một đường này cũng không gặp được người bệnh nghiêm trọng nào, nhưng Trì Kính Dao cũng tích lũy được mấy trăm điểm hành nghề y.
Đương nhiên, số điểm đó cách mục tiêu 100.000 điểm vẫn còn rất xa.
Nhưng sau đó không lâu, Trì Kính Dao liền phát hiện điểm hành nghề y của mình tăng lên liên tục.
Lúc đầu cậu nghĩ mãi không hiểu, sau đó mới nhận được, có lẽ những viên thuốc lúc trước cậu đưa tới doanh trại Kỳ Châu đã được dùng. Bởi vì những viên thuốc đó là do cậu tự luyện chế, lại được cậu đem tặng, cho nên hệ thống mới thực hiện một số chuyển đổi nhất định dựa trên tác dụng của viên thuốc khi được dùng trong quân đội, tăng thêm không ít điểm hành nghề y cho cậu.
Ví dụ như, một người bị ngoại thương, nếu được Trì Kính Dao tự tay trị liệu thì có thể nhận được 10 điểm tích lũy.
Nhưng bởi vì đại phu khác là người trị liệu, vết thương chỉ dùng thuốc của Trì Kính Dao, cho nên hệ thống chỉ căn cứ vào tác dụng trị liệu của thuốc đối với vết thương để tăng cho Trì Kính Dao khoảng từ 1-5 điểm tích lũy hành nghề.
Cứ như vậy, Trì Kính Dao nhanh chóng có thể dựa vào sự thay đổi điểm tích lũy để suy đoán về tình hình chiến sự ở biên thành.
Nếu một ngày nào đó đột nhiên cậu nhận được mấy trăm điểm tích lũy, vậy chứng tỏ hôm nay bọn họ đã chiến đấu một trận nhỏ.
Nếu một ngày nào đó đột nhiên cậu được thêm mấy nghìn điểm, chứng tỏ trận đánh hôm nay của họ thật sự khốc liệt.
Nếu liên tiếp mấy tháng trời chỉ được vài điểm lẻ tẻ, có nghĩa là trong khoảng thời gian này bọn họ không khai chiến......
Đương nhiên, cũng có thể bởi vì bọn họ không dẫn theo quân y, cho nên những viên thuốc này đều vô dụng.
Trên đường Trì Kính Dao và Lương sư huynh đi về phía nam, mỗi khi tới trạm dịch đều viết một lá thư cho Bùi Dã, nói cho đối phương về tình hình gần đây của mình, cũng gửi một lá thư về nhà cho Dung nương, tránh để bà lo lắng cho cậu.
Chỉ là những lá thư này có thể gửi tới nơi hay không thì Trì Kính Dao cũng không chắc.
Trước khi Dương Diệu đi thật ra đã cho cậu một lệnh bài, nói là để cậu cầm lệnh bài tới trạm dịch, như vậy thì xác suất được gửi thư đi sẽ lớn hơn một chút. Nhưng Trì Kính Dao không muốn dễ dàng bại lộ thân phận của mình nên vẫn không dùng tới cái lệnh bài này.
Cũng may mặc dù khả năng thư được gửi đi rất khó, nhưng mùng 1 và 15 mỗi tháng Trì Kính Dao cũng nhận được tích phân "khen ngợi" của Bùi Dã đúng hẹn, như vậy khiến cậu an tâm hơn không ít, ít nhất có thể dựa vào cách đó để báo bình an cho nhau.
Cứ như vậy, một đường bọn Trì Kính Dao đi đi dừng dừng, gần vào đông mới đến một ngôi làng gần biên giới phía nam.
Ngày đó cậu và Lương sư huynh lên núi hái thuốc, đối phương vô ý té vào khe suối, mặc dù tính mạng không sao, nhưng lại ngã gãy chân.
Dưỡng thương gân cốt trăm ngày, hai người bất đắc dĩ chỉ có thể ở lại thôn.
Lúc đầu, Trì Kính Dao gặp khó khăn khi giao tiếp với thôn dân, lâu dần thì mọi người cũng quen lẫn nhau, Trì Kính Dao thậm chí còn học được nhiều ngôn ngữ địa phương.
Trước giờ trong thôn không có đại phu, sau khi bọn Trì Kính Dao ở đây thật sự giúp ích rất nhiều.
Sau này, mọi người ở xung quanh đều chạy tới tìm bọn cậu khám bệnh.
"Danh tiếng" của Trì Kính Dao và Lương sư huynh ngày càng nổi ở quanh thôn, Trì Kính Dao cũng dựa vào cơ hội khám bệnh này để quen biết người ở trạm dịch gần đó. Sau khi quen biết lẫn nhau, lần đầu tiên Trì Kính Dao đưa cho bọn họ lệnh bài Dương Diệu cho mình.
Đó cũng là lần đầu tiên cậu viết rõ địa phương mà mình đặt chân tới trong thư gửi cho Bùi Dã.
Trước đây bởi vì không có địa điểm cụ thể nên Trì Kính Dao chưa bao giờ yêu cầu Bùi Dã trả lời lại.
"Thư gửi tới biên thành rồi về tới chỗ chúng ta thì mất bao lâu?" Trì Kính Dao hỏi người trong trạm dịch.
"Ở chỗ bọn ta không phải ngày nào cũng gửi thư đi, bình thường đều là gửi một đợt. Nhưng ngươi cũng khá may mắn, ngày mai liền có người đưa thư về phía bắc, nếu thuận lợi thì khoảng một tháng thư của người có thể tới biên thành." Người đó nói với Trì Kính Dao.
Trì Kính Dao tính toán, khoảng một tháng gửi đi, nếu Bùi Dã hồi âm cho cậu, đợi khi nhận được thư nhanh nhất cũng phải hai tháng sau.
Cũng may lần này bọn họ cũng không định đi ngay, có thể ở lại ít nhất 4-5 tháng, nói không chừng sẽ lâu hơn, cho nên cậu cũng không sợ sẽ không nhận được thư.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Sau Khi Xung Hỉ Cho Ca Của Đại Lão
- Chương 64