Chương 44

Hôm đó sau khi Bùi Thanh chạy đi đã tìm người khác tới thay mình, rồi không dám ló mặt ra nữa.

Ngày hôm sau Trì Kính Dao nhìn thấy hắn, muốn hỏi một chút xem hôm qua rốt cuộc hắn bị làm sao, không ngờ Bùi Thanh vừa thấy cậu đã nhanh chân bỏ chạy, không để cơ hội cho Trì Kính Dao hỏi.

Trong lòng Trì Kính Dao buồn bực không thôi, thật sự không hiểu tiểu tử Bùi Thanh này sao lại trốn tránh mình như vậy.

Vài ngày sau, mọi chuyện đều thuận lợi.

Ước tính là một ngày nữa thì hoạt động khám bệnh từ thiện ở thôn này sẽ kết thúc.

Xế chiều ngày hôm đó, Trì Kính Dao từ trong tiểu viện bước ra, gặp Nguyễn Bao Tử đang ở ngoài cửa đợi mình.

Nguyễn Bao Tử vừa thấy cậu đi ra, vội chạy tới đón, có vẻ là đã đợi khá lâu rồi.

"Ta bảo ngươi tới tìm ta lấy sách, ngươi hay thật, mãi mới chịu tới." Trì Kính Dao oán trách nói: "Ngày nào cũng nói nhớ ta, nhưng lại không đến gặp ta, thấy ta sắp phải đến thôn lân cận rồi ngươi mới nhớ tới ta."

Nguyễn Bao Tử vội nói: "A Dao tốt, ta đã tới mấy lần rồi, nhưng nhìn ngươi bận quá nên ta không dám vào quấy rầy ngươi. Ta nghe bọn họ nói, các ngươi bận đến mức không kịp ăn cơm, ta sợ tìm ngươi nói chuyện một lát lại khiến ngươi càng bận hơn, còn phải chịu đói bụng."

Trì Kính Dao cũng không phải thật sự trách hắn, vừa nghe hắn nói như vậy, lúc này cười ôm cổ của hắn.

"Đợi chút, ta đi lấy sách cho ngươi." Trì Kính Dao nói.

Sách cậu mang về cho Nguyễn Bao Tử còn ở trong hòm đồ, mấy ngày nay vẫn chưa lấy ra.

"Ta có chuyện khác, sách để lấy sau đi." Nguyễn Bao Tử nói.

"Chuyện gì thì cũng chỉ làm trong khoảng thời gian này thôi nha, ta sắp phải sang thôn lân cận rồi." Trì Kính Dao chỉ nghĩ hắn không muốn đọc sách nên lấy cớ, nên vừa nói vừa vào lấy sách. Nguyễn Bao Tử đi theo cậu vào lấy đồ ở nhà kề, cũng may sách kia dễ tìm, không tốn bao nhiêu thời gian.

Trì Kính Dao đưa mấy quyển sách cho hắn, hỏi: "Có chuyện gì?"

"Tiểu Thiên bị bệnh, hôm nay vẫn luôn phát sốt." Nguyễn Bao Tử nói: "Ta muốn tìm ngươi đến khám thử một chút."

"Sao ngươi không nói sớm?" Trì Kính Dao nói.

"Không phải ngươi không cho ta nói sao?" Nguyễn Bao Tử oan ức nói: "Nhưng không phải quá nghiêm trọng, chỉ là hơi nóng, thúc ta dặn phải đợi ngươi bận xong mới được gọi, sợ ngươi thêm phiền."

Trì Kính Dao nghe vậy vừa cảm động vừa bất đắc dĩ, thầm nghĩ cả nhà Thu Phong cùng với Nguyễn Bao Tử đều cực kỳ hiền hậu.

Cậu không dám trì hoãn nữa, kéo Nguyễn Bao Tử vội vàng đi ra ngoài, tới cửa lại quay lại lấy hộp thuốc.

Hai người vừa vào cửa liền nghe thấy tiếng khóc của Thu Thiên.

Thu Phong đang lấy khăn lạnh đắp lên trán cho nó, thấy Trì Kính Dao tới mới thở phào nhẹ nhõm.

"Để ta xem thử." Trì Kính Dao tiến tới trước quan sát sắc mặt Thu Thiên một chút, rồi sau đó hỏi Thu Phong: "Bắt đầu phát sốt khi nào?"

"Lúc giữa trưa, thẩm ngươi vì thấy nó khóc nên sờ trán mới biết là phát sốt." Thu Phong nói.

"Còn biểu hiện nào khác không?" Trì Kính Dao lại hỏi.

Thu thẩm ở bên cạnh nói: "Buổi chiều có nôn một lần, những cái khác thì không có."

Trì Kính Dao lại hỏi thêm mấy vấn đề, rồi sau đó mới bắt mạch cho Thu Thiên.

Đúng lúc này, cậu nhìn thấy Thu Thiên đưa tay nhỏ lên gãi đầu. Lúc đầu Trì Kính Dao không chú ý, cho tới khi tiểu tử này gãi lần thứ hai, Trì Kính Dao mới duỗi tay ngăn lại, sau đó cậu ghé sát vào đầu tiểu tử quan sát, thấy trên đó có mấy nốt đỏ.

"Làm sao vậy?" Thu Phong lo lắng hỏi.

"Cái này nhìn có vẻ là......." Trì Kính Dao nói xong duỗi tay cởi y phục của tiểu tử, nhìn thoáng qua sau lưng của nó, phát hiện lưng Thu Thiên cũng mọc ra một vài nốt đỏ.

"Thu Thiên mọc thủy đậu rồi." Trì Kính Dao nói.

"Sao lại mọc thủy đậu." Thu Phong khó hiểu nói.

Trì Kính Dao lại kiểm tra một chút, sau khi xác định trên người Thu Thiên đúng thật là thủy đậu, thoáng thở phào nhẹ nhõm.

"Bao Tử từng mắc bệnh thủy đậu chưa?" Trì Kính Dao hỏi.

"Từng mắc rồi, lúc hơn 4 tuổi, ta nhớ là lần đó suýt chút nữa là ngứa chết, buổi tối ngủ nương ta phải dùng vớ trói tay ta lại, sợ ta lại gãi." Nguyễn Bao Tử nói.

"Vậy là tốt rồi, bệnh thủy đậu sẽ lây, chưa từng mắc thì phải chú ý một chút, trước khi nó khỏe lại hoàn toàn thì phải chú ý cách ly." Trì Kính Dao nói xong lấy ra một lọ thuốc mỡ trong hộp thuốc, đưa cho Thu thẩm nói: "Bôi thuốc này cho nó bớt ngứa, phát sốt thì dùng khăn lạnh, nếu lúc sau càng nghiêm trọng hơn thì phải tìm ta ngay."

Thu thẩm vội đáp lời.

Trì Kính Dao lại nói: "Chú ý giặt sạch xiêm y sát người nó mặc, thay thường xuyên và luộc những bộ nó thay ra. Tuyệt đối đừng để nó gãi những nốt thủy đậu trên người, trông nom thật kỹ, nếu làm vỡ ra thì sẽ càng phiền phức hơn nữa, lại còn có thể để lại sẹo.

"Được, yên tâm đi." Thu Phong vội đáp.

Lúc này Trì Kính Dao mới thu dọn hộp thuốc của mình định rời đi, trước khi đi cậu lại nghĩ tới cái gì đó, nói với Thu Phong: "Những hài tử tiếp xúc với Thu Thiên hai ngày nay, thúc nhớ phải báo cho nhà chúng một tiếng. Nhất là những đứa chưa từng mắc bệnh thủy đậu, phải đợi hơn nửa tháng sau mới có thể biết có bị lây hay không."

"Được, một lúc nữa ta sẽ đi." Thu Phong vội nói: "Ngươi ở lại ăn một bữa cơm rồi hẵn đi, A Dao."

"Không được, mọi người mau chăm sóc Thu Thiên đi." Trì Kính Dao nói xong đi ra ngoài rửa tay, xong liền cáo từ.

Thu Phong thấy trời đã tối, nhất quyết muốn tiễn cậu, cho tới khi thấy Bùi Dã trước ngõ, lúc này mới yên tâm quay về.

Bùi Dã nhìn Trì Kính Dao, duỗi tay cầm lấy hộp thuốc trên vai cậu.

Trì Kính Dao hơi né đi, hỏi: "Nhị ca, huynh từng mắc bệnh thủy đậu bao giờ chưa?"

"Mắc rồi, làm sao vậy?" Bùi Dã hỏi.

"Không có gì....... Ta chưa từng mắc." Trì Kính Dao nói.

Bệnh thủy đậu này có tính lây lan rất mạnh, Trì Kính Dao vừa mới khám cho Thu Thiên nên tiếp xúc quá gần, cũng không biết có thể bị lây hay không nữa. Bệnh này thật ra cũng không quá nguy hiểm, nhưng cả người mọc mụn lại còn ngứa vô cùng, Trì Kính Dao nghĩ thôi đã thấy nhức đầu.

Bên phía tiểu viện.

Đám tiểu nhị vừa mới thu dọn xong đồ đạc, Bùi Nguyên liền tới.

"Tìm Tiểu Uyển sao?" Tiểu Phương vừa thấy hắn liền cười nói.

"Đúng, Đinh cô nương có ở đây không?" Bùi Nguyên hỏi.

"Có có có!" Tiểu Phương nói xong hô một tiếng về phía phòng.

Một lát sau, Đinh Tiểu Uyển đi từ bên trong ra, vừa thấy người tới là Bùi Nguyên, không khỏi ngẩn người.

"Sao ngươi lại tới đây?" Đinh Tiểu Uyển hỏi.

"Trong lớp có hai hài tử phát sốt, ta nhìn qua thấy giống bệnh thủy đậu, nhưng không chắc lắm, muốn tìm ngươi tới nhìn thử xem." Bùi Nguyên nói: "Chỉ sợ là bệnh khác lại làm trì hoãn lâu hơn."

Đinh Tiểu Uyển nghe vậy vội đi lấy hộp thuốc, Bùi Nguyên thuận tay tiến tới cầm lấy đeo lên vai mình, dẫn Đinh Tiểu Uyển ra cửa.

Hài tử của lớp học đều đã tan học về nhà hết, Bùi Nguyên dẫn Đinh Tiểu Uyển đến thẳng nhà hai hài tử kia.

Đinh Tiểu Uyển chỉ kiểm tra qua một chút, liền xác định đúng thật là bệnh thủy đậu.

Nàng căn dặn người nhà của hài tử nên xử lý thế nào, lại cho bọn họ thuốc mỡ, lúc này mới rời đi.

"Mùa này vốn rất dễ mắc thủy đậu, may là lần này đi ra ngoài có cầm theo một ít thuốc mỡ." Đinh Tiểu Uyển nói: "Nhưng hai hài tử hôm nay đều tới lớp, không biết có lây cho những đứa khác hay không, để phòng ngừa thì tốt nhất các ngươi nên đóng lớp học một thời gian đi."

Bùi Nguyên gật đầu nói: "Ừm, tối nay ta sẽ tìm người thông báo tới nhà từng học trò một tiếng."

"Ít nhất cũng phải đóng cửa 20 ngày, xác định không có học trò khác mắc thủy đậu thì tính tiếp." Đinh Tiểu Uyển lại nói.

"Được." Bùi Nguyên nói.

"Ta về bảo bọn Tiểu Phương chuẩn bị nhiều thuốc một chút, đến lúc đó nếu có hài tử khác bị bệnh, ngươi cứ đưa thuốc cho bọn chúng." Đinh Tiểu Uyển nói: "Ngày kia chúng ta sẽ đi tới thôn lân cận rồi."

Bùi Nguyên nói: "Vừa lúc lớp học không có việc, để ta đi theo hỗ trợ ngươi."

Đinh Tiểu Uyển nghe vậy giật mình một chút, rồi sau đó mới đáp lời.

"Ta đi về trước." Đinh Tiểu Uyển duỗi tay lấy hộp thuốc trên vai của hắn, Bùi Nguyên lại nói: "Trời tối rồi, để ta đưa ngươi về."

"Không cần, ta không sợ tối." Đinh Tiểu Uyển nói.

Bùi Nguyên nhìn nàng, nửa đùa nửa thật cười nói: "Vậy ta sợ bóng tối."

Đinh Tiểu Uyển bị hắn chọc cười, liền tùy hắn không từ chối nữa.

Hai người ra khỏi ngõ, Bùi Nguyên vừa đi vừa nói chuyện với Đinh Tiểu Uyển, không may vấp chân, được Đinh Tiểu Uyển ở bên cạnh đỡ lấy. Tay hai người vừa nắm lấy đã tách ra, Bùi Nguyên sợ Đinh Tiểu Uyển xấu hổ, vội trêu đùa: "Thoại bản luôn nói anh hùng cứu mỹ nhân, mới vừa nãy ngươi xem như là mỹ nhân cứu anh hùng đấy."

"Ngươi là anh hùng sao?" Đinh Tiểu Uyển hỏi.

"Ha ha, tùy ngươi thôi, ngươi coi là vậy thì chính là vậy, còn ngươi coi không phải thì là không phải."

Đinh Tiểu Uyển quay đầu dưới bóng tối nhìn hắn một cái, nói: "Vậy ta là anh hùng, ngươi là mỹ nhân đi."

Trên người nàng bây giờ đang mặc nam trang, nhìn thật ra cũng có vẻ oai hùng hiên ngang, Bùi Nguyên mặc dù là nam tử, nhưng diện mạo lại dịu dàng tuấn lãng, thật sự cũng khá hợp với từ "mỹ" này.

"Được, đều nghe theo ngươi." Bùi Nguyên cười nói.

Hai người nói chuyện dọc đường đi về phía tiểu viện ở cổng thôn.

Bùi Dã ở bên kia ngõ nhỏ, thu hết một màn này vào mắt.

Mà Trì Kính Dao chỉ lo tự mình lải nhải với Bùi Dã, hơn nữa trời đã tối nên không thể thấy hai người từ phía xa xa được.

Cho tới khi cảm giác Bùi Dã dừng bước, cậu mới mờ mịt hỏi: "Làm sao vậy nhị ca?"

"Không có gì." Bùi Dã chạm nhẹ vào vai cậu, đẩy cậu về phía nhà mình.

Vật nhỏ không nghi ngờ hắn, tiếp tục đi bên cạnh Bùi Dã lải nhải.

Bùi Dã quay đầu nhìn thoáng qua đại ca nhà mình và Đinh Tiểu Uyển biến mất trong bóng tối, nhịn không được mà thở dài.

Mấy ngày sau, Trì Kính Dao đi theo Đinh Tiểu Uyển tới khám bệnh từ thiện tại thôn lân cận như đã dự định.

Dù Đinh Tiểu Uyển nói bệnh thủy đậu trong giai đoạn ủ bệnh sẽ không có tính lây lan, nhưng Trì Kính Dao vẫn không dám khám bệnh khi chưa thể xác định mình an toàn, thay vào đó chỉ ngồi cách đó không xa giúp Đinh Tiểu Uyển kê đơn thuốc, cố gắng duy trì khoảng cách nhất định với người đến khám bệnh.

Trì Kính Dao không khám bệnh, chỗ này cũng không cần Bùi Dã tới hỗ trợ.

Ngày hôm đó, Bùi Dã đến vườn rau giúp Bùi phụ một số việc vặt, lúc quay về liền thấy lão Tiền ở đầu ngõ. Lão Tiền bảo hắn đưa một số đồ cho Bùi Nguyên, nói là Bùi Nguyên nhờ ông lên trấn mua.

Bùi Dã không biết là gì, khi cầm thứ đó lên nhìn mới phát hiện là một cây trâm, hơn nữa cây trâm kia trông giống như dành cho cô nương cài.

Ngày hôm đó sau khi về nhà, Bùi Dã đưa cây trâm đó cho Bùi Nguyên.

Hắn vẫn luôn để ý xem thử có phải Bùi Nguyên mua cho Trì Kính Dao hay không. Nhưng hắn đợi cả đêm cũng không thấy Bùi Nguyên có biểu hiện gì.

Sau đó, Bùi Dã phát hiện cái hộp đựng cây trâm không thấy đâu nữa.

Nhưng hắn bóng gió hỏi vật nhỏ thì vật nhỏ lại không nhận được món quà nào từ Bùi Nguyên.

Vậy cây trâm kia là cho ai, không cần phải nói cũng biết.

Lại qua mấy ngày sau, Bùi Dã phát hiện trên thắt lưng của Bùi Nguyên có thêm một cái túi thơm.

Hắn vờ như vô tình hỏi Bùi Nguyên một câu, biết được trong túi thơm kia chính là thảo dược, nói là mùa xuân lắm côn trùng, dùng để xua đuổi chúng.

Bùi Dã đại khái cũng đoán được túi thơm này ở đâu ra, lại vẫn không chịu tin, muốn xác nhận một chút.

Vì thế ngày hôm đó hắn cố ý tìm Trì Kính Dao một chút, nói với cậu là mình cũng muốn một cái túi thơm để đuổi côn trùng.

"Túi thơm gì ạ?" Vật nhỏ lơ ngơ, rõ ràng không biết chuyện gì cả.

Bùi Dã nhìn vẻ mặt ngây thơ của vật nhỏ, trong lòng bỗng nhiên thấy hơi khó chịu.

"Không có gì." Bùi Dã nói.

"Ngày mai ta sẽ hỏi Đinh tỷ tỷ giúp huynh, tỷ ấy giỏi mấy thứ này hơn ta, ta nhớ năm ngoái tỷ ấy cũng từng tặng ta một cái túi thơm đuổi côn trùng." Trì Kính Dao nói.

Bùi Dã vội nói: "Đừng hỏi, ta không muốn nữa."

"Mùa xuân vạn vật đều sinh sôi, côn trùng quả thật rất nhiều, hôm nay ta cũng thấy người ngứa ngáy, không biết có phải do côn trùng cắn hay không nữa." Trì Kính Dao duỗi tay gãi gãi lưng, đột nhiên ý thức được gì đó, nói: "Xong rồi......"

Cậu nói xong liền duỗi tay sờ trán của mình, nói: "Nhị ca, huynh xem thử trên đầu ta có nốt đỏ nào không?"

Bùi Dã nghe vậy ghé sát vào nhìn cậu, đúng thật là trên đầu cậu có một nốt đỏ.

"May là hai ngày nay ta không đi theo huynh." Trì Kính Dao đứng dậy lấy ra một lọ sứ trong hộp thuốc, đưa cho Bùi Dã nói: "Nhị ca, mau bôi thuốc giúp ta, bảo sao ta ngứa như vậy, thế mà thật sự mọc thủy đậu." Trì Kính Dao cũng đã biết hai huynh đệ Bùi Nguyên và Bùi Dã đã mắc thủy đậu khi còn nhỏ, cho nên không sợ lây bệnh cho Bùi Dã.

Bùi Dã cầm lọ thuốc trong tay, vẻ mặt hơi do dự.

Lúc này Bùi Nguyên đi từ ngoài vào, nghe tiếng liền đi tới nhìn.

"Đại ca, ta thật sự bị thủy đậu rồi." Trì Kính Dao nói.

"Có sốt không?" Bùi Nguyên tiền tới sờ trán của cậu, sau đó tự nhiên lật y phục của cậu lên nhìn phía sau lưng, nói: "Đệ gãi hả?"

Trì Kính Dao nói: "Ta vừa thức dậy, không để ý đã gãi vài cái, huynh mau bôi thuốc cho ta đi.

Bùi Nguyên duỗi tay lấy lọ thuốc trong tay Bùi Dã, Bùi Dã lại không đưa cho hắn.

"Huynh giúp nó bôi thuốc là không ổn." Bùi Dã nói.

"Vậy..... đệ làm nha?" Bùi Nguyên nói.

Bùi Dã biến sắc, nhíu mày nói: "Đại ca có ý gì?"

Vật nhỏ bây giờ đã 11 rồi, đã đến tuổi tránh hiềm nghi.

Đại ca hắn thì hay rồi, ở bên ngoài trêu ghẹo Đinh đại phu, quay về lại định giúp vật nhỏ bôi thuốc!

Không chỉ như vậy, đại ca nhà mình còn định để hắn làm.....

Một tiểu thúc như hắn lại bôi thuốc cho tẩu tẩu của mình? Chuyện này nghe có hợp lý không?

"Hả?" Bùi Nguyên rõ ràng bị hắn hỏi làm cho bối rối, ngơ ngác nói: "Ta....... ta có ý gì chứ?"

"Huynh đi theo ta ra ngoài......." Bùi Dã kéo hắn đi ra ngoài.

"Hai huynh có ý gì vậy?" Trì Kính Dao vội hỏi: "Có thể bôi thuốc cho ta trước được không? Ngứa quá rồi!"

Cậu nói xong liền cởi y phục, nhanh chóng kéo áo mình xuống, nằm bất động trên giường.

Bùi Dã:.......

- --------------------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Bùi Dã: Rốt cuộc là bọn họ điên, hay là ta điên?