Đại Lão ở một bên mờ mịt nhìn về phía cậu, miệng vẫn đang nhai hạt lạc mới nhặt được dưới đất.
"Ta biết ngươi ở đây mà." Giọng của Đinh Tiểu Uyển truyền tới từ phía xa.
Trì Kính Dao thả hai quả trứng vào hồ nước nóng, hỏi: "Đinh tỷ tỷ ăn trứng không? Ta luộc cho tỷ một quả nha?"
"Ta cũng chẳng phải khỉ ngươi nuôi đâu." Đinh Tiểu Uyển nói.
"Không phải chỉ khỉ mới ăn đâu, nhị ca cũng thường xuyên ăn trứng ta luộc đó." Trì Kính Dao cười nói.
Đinh Tiểu Uyển nói: "Nhớ nhị ca ngươi sao?"
"Ta nhớ đại ca của ta cơ." Trì Kính Dao nhướng mày cười nói.
Đinh Tiểu Uyển nghe vẻ trêu chọc trong giọng của cậu, giả vờ tức giận nói: "Ngươi lại luyên thuyên, lần khám bệnh từ thiện này sẽ không dẫn ngươi ra ngoài nữa."
"Lại đi khám bệnh từ thiện nữa sao?" Trì Kính Dao nghe vậy nhất thời tỉnh táo, vội nói: "Ta sai rồi, lần sau ta không dám lấy chuyện của tỷ và đại ca ta ra đùa nữa."
"Ngươi còn nói nữa?" Đinh Tiểu Uyển nói.
Trì Kính Dao vội mím môi, không dám lên tiếng nữa.
Đinh Tiểu Uyển thấy thế mới nói: "Lần này đi khám bệnh từ thiện chính là thôn của các ngươi đấy."
"Thật sao?" Trì Kính Dao vui sướиɠ không thôi, vội hỏi: "Có thể ở lại bao lâu ạ?"
"Khó mà nói trước được, nhưng đợi khám bệnh xong rồi, nếu ngươi thể hiện tốt thì có thể cho ngươi ở lại nhà mấy ngày." Đinh Tiểu Uyển nói.
Mấy năm nay Trì Kính Dao cứ chạy đi chạy lại giữa thôn trang và y quán, mặc dù thi thoảng cũng sẽ về nhà ở mấy ngày, nhưng vì đi lại không tiện nên nhiều lúc cậu không muốn làm phiền người khác.
Bây giờ có cái cớ danh chính ngôn thuận quay về, tất nhiên cậu sẽ vui sướиɠ không thôi rồi.
Ngày đó, Trì Kính Dao liền vội vàng về phòng thu xếp hành lý.
Trong mấy năm nay, Trì Kính Dao theo Trình đại phu học được không ít thứ, dược lý và ý lý cơ bản cậu đều có thể nắm chắc 7-8 phần. Ngoài ra, thành tựu lớn nhất của Trì Kính Dao chính là học được cách luyện chế thuốc.
Chính cậu đã chế ra không ít thuốc, vì Trình đại phu nói thuốc cậu tự chế có thể tự mình định đoạt, cho nên Trì Kính Dao không chỉ để một phần ở dược phòng, còn giữ lại một phần trong không gian hệ thống, phòng ngừa trường hợp khẩn cấp.
Phần thuốc còn lại đều bị cậu đổi hết lấy tích phân.
Tính ra thì mấy năm nay, chỉ dựa vào việc chế thuốc để đổi lấy tích phân thì cậu đã kiếm được hơn 7000-8000.
Ngoài ra, mấy năm nay tiến độ công lược Bùi Dã đã được đẩy lên rất nhanh.
Bởi vì ba năm trước, Trì Kính Dao "cãi" với Bùi Dã một hồi, sau đó Bùi Dã liền hết lòng tuân theo lời hứa.
Ngoài trừ vài lần lỡ hẹn, còn bình thường Bùi Dã đều giúp Trì Kính Dao tăng tiến độ công lược vào ngày 15 hàng tháng.
Trong thời gian ba năm, tiến độ công lược Bùi Dã của Trì Kính Dao đã đạt tới 81% rồi.
Phần thưởng mà cậu nhận được, ngoài 3000 tích phân, còn có thực phẩm và dược phẩm được mở khóa tương ứng.
Cho tới hôm nay, trong thương thành hệ thống của Trì Kính Dao đã có đủ loại thực phẩm, cùng với các loại dược phẩm kỳ lạ.
Tích phân của cậu vào thì nhiều ra thì ít, số dư đã đạt tới 12275 tích phân rồi.
Nhưng Trì Kính Dao cũng không cảm thấy có được số tích phân như vậy là mọi chuyện sẽ thuận lợi.......
Theo như tuyến thời gian trong sách, có lẽ vào năm 15 tuổi Bùi Dã sẽ nhanh chóng nhập ngũ.
Một khi chiến tranh nổ ra, thế đạo sẽ trở nên rất loạn, đến lúc đó ai cũng không biết được cuộc sống sẽ biến đổi như thế nào.
Bây giờ Trì Kính Dao thầm nghĩ kiếm nhiều thêm chút tích phân để phòng ngừa bất kỳ tình huống nào.
Sáng sớm hôm sau, tiểu nhị trong thôn trang đã chuẩn bị xong xe ngựa.
Trong đó chứa đầy dược liệu có thể dùng để khám bệnh từ thiện.
Trước khi xuất phát, Trì Kính Dao và Đinh Tiểu Uyển đều mặc nam trang, buộc tóc gọn gàng.
Không phải bọn cậu lo lắng về vấn đề giới tính, mà vì phong cách ăn mặc của nam giới sẽ tiện hơn, giúp di chuyển dễ dàng hơn khi ra ngoài.
Bây giờ Trì Kính Dao đã có vẻ tuấn mỹ của thiếu niên, nhưng vì bình thường ngũ quan của cậu tinh xảo, hơn nữa làn da trắng nõn, cho nên chỉ cần buộc tóc như nữ hài thì rất dễ bị nhận nhầm thành nữ. Chỉ khi cậu mặc nam trang thì lập tức trở thành một thiếu niên xinh đẹp.
"Năm nay ngươi 11 tuổi rồi, sau này có thể không cần giả thành nữ nữa." Đinh Tiểu Uyển nói.
"Ừm." Trì Kính Dao nói: "Nhưng sau này không thể mặc y phục xinh đẹp vẫn thấy hơi tiếc."
Đinh Tiểu Uyển bật cười nói: "Vậy ngươi cứ mặc tiếp đi."
"Ta nói đùa thôi." Trì Kính Dao nói: "Nếu ta cứ giả thành nữ thì sẽ ảnh hưởng tới nhân duyên của đại ca ta mất."
Đinh Tiểu Uyển nghe vậy trên mặt hơi mất tự nhiên, liếc mắt nhìn Trì Kính Dao một cái như cảnh cáo.
Trì Kính Dao vội ngậm miệng không dám trêu chọc nàng nữa.
Qua mấy năm nay, Đinh Tiêu Uyển cũng đã 18 tuổi rồi.
Bây giờ nàng lớn lên càng thanh tú hơn, khí chất mặc dù vẫn lạnh lùng như trước, nhưng lại thêm vài phần trưởng thành.
Nàng và Trì Kính Dao lớn lên bên nhau mấy năm, hai người như tỷ muội ruột thịt vậy.
Hơn nữa hộ tịch của Trì Kính Dao cũng là ở nhà của Trình đại phu, có thể nói hai người đã danh chính ngôn thuận trở thành người một nhà.
Lại nói sau khi Đinh Tiểu Uyển biết được bí mật của Trì Kính Dao, cũng thấy hơi bất ngờ.
Đầu thu hai năm trước, Trì Kính Dao mắc phong hàn, Đinh Tiểu Uyển bắt mạch cho cậu, sau đó liền biết Trì Kính Dao là nam hài.
Lúc đó Đinh Tiểu Uyển mặc dù hơi bất ngờ, nhưng rồi lại cảm thấy hết thảy đều có nguyên nhân của nó.
Chẳng trách lúc trước lại nghe Bùi Nguyên nói dù thế nào hắn cũng không thể thành hôn với Trì Kính Dao được.
Lần đó mắc bệnh, không chỉ Đinh Tiểu Uyển biết được bí mật của Trì Kính Dao, Trì Kính Dao cũng từ lời của Đinh Tiểu Uyển biết được hóa ra Bùi Nguyên đã sớm biết mình là nam hài.
Trì Kính Dao bối rối không biết mình đã làm gì để bị bại lộ, cho tới khi cậu hỏi Trình đại phu mới biết mọi chuyện đã xảy ra khi mình bị bệnh vào mùa đông năm đó.
Người giúp cậu thay y phục không phải là Trình đại phu, mà là Dung nương.
Mà Bùi Nguyên và Dung nương vì "bảo vệ" cậu nên vẫn vờ như không biết cho tới tận bây giờ.
Trì Kính Dao vì thế vừa áy náy lại vừa cảm động.
Không lâu sau đó, khi Dung nương đến thôn trang thăm cậu, cậu đỏ mặt gọi một tiếng "mẫu thân" với Dung nương.
Hôm đó Dung nương vui sướиɠ ôm cậu khóc lớn một hồi.
Trì Kính Dao vốn định nói thật luôn lúc đó, nhưng Dung nương lại bịt miệng cậu lại không cho nói.
Dung nương vẫn tin chắc rằng cậu và Bùi Nguyên đến giờ không bệnh không tật đều là kết quả của "tránh họa" và "xung hỉ", cho nên không muốn cậu nói ra, tránh làm ảnh hưởng đến hiệu quả "tránh họa", ngược lại rước bệnh vào người.
Mặc dù Trì Kính Dao cố gắng giải thích với bà là do mình và Nguyễn Bao Tử đổi y phục nên mới gây ra sự hiểu lầm này, nhưng Dung nương không tin, chỉ nghĩ cậu giả nữ đủ rồi nên mới nói dối. Cậu sợ nói nữa sẽ khiến Dung nương bất an, chỉ đành đồng ý đợi sau khi hơn 10 tuổi lại quay trở lại thân phận nam hài sau, tránh để cho Dung nương ngày nào cũng lo lắng cậu vì thế mà đổ bệnh.
Bây giờ Trì Kính Dao đã qua 10 tuổi, gần như 11 tuổi rồi.
Một chuyến này, vừa lúc dựa vào cái cớ khám bệnh từ thiện để đổi thành nam trang, có lẽ Dung nương sẽ không lo lắng nữa.
Đám người Trì Kính Dao định đi tới một số thôn lân cận để khám bệnh miễn phí trong chuyến này, nhưng điểm dừng chân đầu tiên của họ là thôn mà Bùi gia đang sống.
Lúc xe ngựa vừa tới cửa thôn, trưởng thôn đã dẫn người tới đợi trước ở đó.
Vì mấy thôn lân cận cách trấn trên khá xa, rất nhiều người trong thôn trì hoãn bệnh tật, tình trạng bệnh nhẹ biến thành bệnh nặng như Bùi Nguyên cũng không phải chuyện hiếm, cho nên khám bệnh từ thiện như thế này đối với người trong thôn là một việc rất tốt.
Đám người Đinh Tiểu Uyên thường đến đây vào mùa xuân và mùa thu hằng năm, mỗi lần đến thôn đều được đón tiếp rất nồng nhiệt.
"Phiền ngươi chuyển giúp ta những cái hòm này vào trong, cẩn thận đừng để va đập, bên trong có lọ thuốc." Trì Kính Dao nói với một thiếu niên tới hỗ trợ chuyển hòm.
Thiếu niên đáp lời, quay đầu nhìn Trì Kính Dao, không khỏi ngẩn ra, nói: "Ngươi không phải là....... người kia của đại ca Bùi gia sao......."
"Là Bùi Thanh hả." Trì Kính Dao cười cười, nói: "Người này người kia là định nói người nào đấy?"
Mấy năm trước Bùi Thanh từng gặp mặt Trì Kính Dao một lần, lần đó ở nhà trưởng thôn, hắn ăn nói lỗ mãng với Trì Kính Dao, bị Bùi Dã ép phải gọi Trì Kính Dao là "tẩu tẩu". Từ đó về sau, mỗi lần Trì Kính Dao thấy hắn đều trêu chọc vài câu, vì Bùi Thành không dám đắc tội với Bùi Dã, sợ Trì Kính Dai đi mách lẻo nên lần nào cũng phải "nhẫn nhịn" gọi Trì Kính Dao một tiếng "tẩu tẩu".
Bây giờ Bùi Thanh cũng đã trưởng thành hơn một chút, không xấu tính như mấy năm trước, tướng mạo cũng đoan chính hơn không ít.
"Ta vẫn chưa nói gì mà." Bùi Thanh không muốn đắc tội với cậu, dứt khoát đi về một phía nhận lấy cái hộp của Đinh Tiểu Uyển, nói: "Này, để ta giúp ngươi."
"Này cái gì mà này, gọi đàng hoàng vào chứ." Trì Kính Dao ở một bên cười nói.
Ý của Trì Kính Dao là muốn Bùi Thanh gọi Đinh Tiểu Uyển là tỷ tỷ hoặc là đại phu cũng được, nào biết Bùi Thanh hoàn toàn hiểu sai ý, tưởng Trì Kính Dao lại như trước đây, muốn mình gọi cậu là "tẩu tẩu", vì thế buồn bực miễn cưỡng gọi một tiếng "tẩu tẩu".
Đinh Tiểu Uyển nghe được tiếng tẩu tẩu của hắn, chỉ nghĩ là hắn gọi mình, hơi hoảng sợ, cái hộp thuốc trong tay rơi xuống đất kêu loảng xoảng, mặt xấu hổ đến mức đỏ bừng. Trì Kính Dao cũng không ngờ Bùi Thanh lại có thể "chó ngáp phải ruồi" như vậy, nhất thời cũng hơi lơ ngơ, duỗi tay chọc bả vai hắn một cái, nói: "Nói cái gì vậy?"
Vẻ mặt Bùi Thanh khó hiểu, thầm nghĩ tiểu nữ hài này nhà Bùi Dã thật sự không nên dính dáng tới, gặp được là không có chuyện gì tốt.
Ép mình gọi, gọi xong lại không vừa ý, lát nữa nói không chừng lại muốn mách lẻo với Bùi Dã, phiền chết đi được!
"Đinh đại phu!" Lúc này tiếng của Bùi Nguyên đột nhiên truyền tới từ xa xa.
Đinh Tiểu Uyển mới vừa thu xếp xong hộp thuốc, nghe vậy hộp thuốc trong tay lại rơi loảng xoảng xuống đất.
Bùi Nguyên vội bước nhanh tới, định giúp nàng thu xếp lại hộp thuốc, Đinh Tiểu Uyển lại vội vàng ôm hộp thuốc vào sân, không để ý tới hắn.
"Đinh đại phu bị làm sao vậy?" Bùi Nguyên hơi mờ mịt, nhưng hắn lại nhanh chóng thu hồi suy nghĩ, ánh mắt chuyển hướng về phía Trì Kính Dao, nói: "Hôm nay ăn mặc thật sự mới mẻ, nhìn có vẻ anh tuấn của tuổi thiếu niên rồi."
"Đại ca." Trì Kính Dao tiến tới vô cùng thân thiết ôm Bùi Nguyên một cái, Bùi Nguyên cưng chiều duỗi tay xoa xoa đầu cậu.
Từ bốn năm trước khi biết được Trì Kính Dao là nam hài, Bùi Nguyên đã đối xử với cậu như đệ đệ ruột của mình, không hề miễn cưỡng hay có suy nghĩ gì khác. Bây giờ thấy Trì Kính Dao mặc một thân nam trang, thái độ đối với cậu tất nhiên cũng càng thân thiết hơn nữa.
Tất nhiên Trì Kính Dao cũng sẽ không nghĩ nhiều, thứ nhất cậu biết Bùi Nguyên đã sớm biết rõ thân phận của mình, thứ hai là bây giờ cậu đang mặc nam trang, cũng không kiêng dè ánh mắt của người ngoài. Chỉ là cậu không biết, trong số những người ở đây không chỉ có một người vẫn nghĩ cậu là "tẩu tẩu", cho nên cái ôm của cậu và Bùi Nguyên vẫn có phần hơi "vượt quá giới hạn".
Trì Kính Dao ôm Bùi Nguyên xong rồi mới nhìn thấy Bùi Dã đi theo sau Bùi Nguyên, vì thế buông Bùi Nguyên ra, tiến tới hét lên: "Nhị ca."
"Hừ......." Bùi Dã thấy vật nhỏ lao về phía mình, sợ đối phương cũng ôm mình như ôm đại ca, vội duỗi tay đặt trên vai vật nhỏ, giữ một khoảng cách với cậu rồi nói: "Nói chuyện đàng hoàng, đừng có động tay động chân."
Trì Kính Dao:.........