Chương 5.1

La Tư Văn tỉnh táo lại, quay đầu lấy lò nướng điện đưa cho Ninh Thu Bạch, nhưng tay cậu ta có chút run rẩy.

Ninh Thu Bạch giả vờ như không nhận ra, nói lời cảm ơn rồi rời đi.

La Tư Văn dựa vào cửa, nhìn qua lỗ mắt mèo, chăm chú theo dõi Ninh Thu Bạch đi về nhà. Cậu ta cố ý nhìn về phía ban công của Ninh Thu Bạch, nhưng chỉ thấy một tấm rèm dày che kín.

Dư Tương Tương thấy bạn trai đang làm gì đó lén lút liền thắc mắc: "Anh làm gì thế, trông như tên biếи ŧɦái thích rình mò vậy."

La Tư Văn cau mày, quay trở lại mép giường ngồi xuống. Sau khi suy nghĩ một lúc, cậu ta mới nói: "Em không cảm thấy hàng xóm của chúng ta có chút kỳ lạ sao?"

"Kỳ lạ chỗ nào?"

"Trời nóng thế này, mà cậu ấy còn đội mũ lưỡi trai."

Dư Tương Tương đáp: "Trời nóng thế này mà anh còn ra ngoài chơi bóng rổ mỗi ngày đấy."

"… Đó là tập thể dục!" La Tư Văn nhấn mạnh, rồi hạ giọng, "Mấy hôm trước, anh vô tình thấy trong nhà cậu ấy... hình như có một con rồng!"

Dư Tương Tương ngạc nhiên nhìn La Tư Văn: "Anh uống rượu đấy à?"

La Tư Văn cảm thấy miệng mình khô khốc: "Em đừng không tin, thật đấy! Một con rồng khổng lồ màu đen, mắt đỏ, siêu to! Nó ở ngay ban công nhà cậu ấy cơ!"

Dư Tương Tương nghe vậy, gương mặt dần dần trở nên kỳ lạ: "Nếu thực sự có một con rồng lớn như thế ở bên ngoài, từ ban công nhà mình cũng có thể thấy được chứ?"

La Tư Văn có chút ngập ngừng.

Tất nhiên là cậu ta đã đứng ở ban công nhà mình để nhìn, nhưng bên ngoài chỉ là bầu trời quang đãng, chẳng có con rồng nào cả.

Chẳng lẽ cậu ta đã mệt quá nên nhìn nhầm? Nhưng hình ảnh thoáng qua của con rồng đen ấy đã khiến cậu ta hoảng sợ đến nỗi gặp ác mộng vài đêm liền... La Tư Văn lại nhìn về phía cánh cửa, cảm giác không chắc chắn.

Dư Tương Tương đứng dậy, mở tủ quần áo: "Có phải anh mệt quá rồi không? Còn sớm mà, chúng ta ra ngoài dạo một vòng trung tâm thương mại cho thư giãn nhé?"

La Tư Văn tức thì quay lại thực tại, cười gượng: "Không, không cần đâu."

Cậu ta chợt nhớ ra một việc, liền quay vào tủ, lấy ra một chiếc hộp và treo thứ bên trong lên tường.

Trên tường đã treo sẵn bảy tám món đồ trang trí lấp lánh tương tự.

Dư Tương Tương ngạc nhiên hỏi: "Anh mua nhiều đồ pha lê thế này để làm gì? Sợ tường nhà mình không đủ loạn sao?"

"Loài rồng thích nhất là châu báu và công chúa." La Tư Văn thở dài nhẹ nhõm, tiến lại gần Dư Tương Tương, ôm lấy vai cô và kiên quyết nói: "Anh sẽ không để nó bắt em đi đâu. Nếu con rồng đó thực sự xuất hiện, thì anh sẽ ném hết mấy món này cho nó, sau đó chạy thật nhanh!"

Dư Tương Tương: "......"

Tên ngốc này thật sự vẫn nghĩ có rồng sao?

.....

Sau khi Ninh Thu Bạch về nhà, việc đầu tiên cậu làm là yêu cầu hắc long kiểm soát lực lửa để tái tạo cảnh đốt ban công cửa sổ giống như trong video lần trước. Sau đó, cậu mới sắp xếp xong chiếc lò nướng điện.

Hắc long cứ tưởng đã đến lúc chuẩn bị ăn, nhưng Ninh Thu Bạch lại lấy ra một chiếc điện thoại khác từ trong túi và đặt nó lên bàn.

"Đây là để quay màn hình cố định," Ninh Thu Bạch buồn bã nhìn chiếc điện thoại mới tinh của mình, "Đắt quá đi!"

Cậu vừa mới tốt nghiệp, trong tay chẳng có bao nhiêu tiền.

Hắc long phun ra một hơi khó chịu đầy khinh thường: "Mau nướng thịt cho ta!"

"Không vấn đề gì, nhưng trước tiên, ngài cho tôi xem móng vuốt của ngài được không? Chính xác hơn là móng tay," Ninh Thu Bạch nói.

Hắc long: "......"

Ninh Thu Bạch cẩn thận kiểm tra móng tay của hắc long rồi đưa ra kết luận: "Dơ quá."

Hắc long lập tức rụt móng vuốt về dưới bụng, tức giận nói: "Liên quan gì đến ngươi!"

"Ngài không thấy trong phân cảnh tiếp theo sao?" Ninh Thu Bạch kinh ngạc, "Ngài phải dùng móng vuốt để xé thịt."

Hắc long: "......"

Thực ra lúc nãy nó đã ngủ quên mất.

“Một đoạn này muốn thể hiện quá trình nhân loại và loài rồng dần thử tiếp xúc và xây dựng lòng tin,” Ninh Thu Bạch kiên nhẫn giải thích, “Người thì phải hiểu về sở thích, khẩu vị, tính cách của loài rồng; còn rồng thì cần thích nghi với thói quen vệ sinh, cách ăn uống, và tập tục của con người…”

Hắc long vẫy đuôi, thô lỗ ngắt lời cậu: “Được rồi, ta hiểu rồi! Nhưng Lưu Hỏa Thành không có nước, làm sao ta rửa móng tay được chứ!”

Ninh Thu Bạch cầm lấy một chiếc khăn: “Tôi sẽ làm giúp ngài.”

Trước đây, khi theo mẹ làm việc ở phim trường, cậu đã làm đủ loại công việc lặt vặt và từng làm trợ lý đạo cụ một thời gian. Chỉ cần coi móng vuốt của rồng như một đạo cụ khổng lồ là được.

Ban đầu, Ninh Thu Bạch nghĩ rằng việc rửa móng vuốt của hắc long sẽ phiền phức vì có thể sẽ không sạch hết. Nhưng rất nhanh sau đó, anh phát hiện khó khăn thực sự nằm ở việc hắc long liên tục run rẩy.

Không chỉ run, mà còn rõ ràng thấy được hắc long đang cố gắng kìm nén, muốn rút móng vuốt lại. Cái đuôi của nó thì dựng thẳng lên sau lưng.

Ninh Thu Bạch đặt chiếc khăn xuống, bất đắc dĩ nói: “Ngài chỉ cần để móng vuốt nằm yên trên mặt đất là được, run cái gì chứ?”

Hắc long cứng miệng đáp: “Ta không run! Ta chỉ là dị ứng với con người thôi!”

Ninh Thu Bạch trở nên tò mò hơn về người nào đã để lại cho hắc long một bóng ma tâm lý sâu sắc đến thế.

Cậu vừa bước vào phó bản đầu tiên của trò chơi đã nằm xuống ngay lập tức, và trong những cuộc chạm trán với những người chơi mạnh nhất, cả bọn cũng phải đối mặt với những cây thực nhân thụ đáng sợ, khiến ngay cả những kẻ cứng đầu như Tê Vụ Mộc cũng phải bỏ chạy. Thế mà, hắc long trước mắt cậu còn to lớn và mạnh mẽ hơn Tê Vụ rất nhiều.

Ninh Thu Bạch suy nghĩ một chút, rồi đột ngột tháo chiếc mũ lưỡi trai trên đầu xuống và chỉ vào đỉnh đầu mình: “Ngài có nhìn thấy gì ở đây không?”

Hắc long nhìn thoáng qua, nhíu mày: “Ta không ăn cỏ.”

Ninh Thu Bạch bối rối: “...Ý ta là, hiện tại ta cũng không thực sự là nhân loại nữa. Ngài có thể coi tôi là một loài thực vật hình người, và cứ lặp lại trong đầu mình rằng tôi không phải con người, như vậy có lẽ ngài sẽ không dễ dàng bị kích phát... ờ... chứng dị ứng của mình.”

Hắc long nhìn Ninh Thu Bạch với ánh mắt nghi ngờ.

Ninh Thu Bạch cố giải thích thêm: “Khi còn nhỏ, mỗi khi thi trượt, tôi luôn tự nói với mình ‘65 điểm cũng như 95 điểm thôi’, lặp lại vài lần trong đầu, rồi chẳng thèm bận tâm nữa.”

Hắc long tuy không hiểu "thi cử" là gì, nhưng cũng nắm bắt được ý chính, bèn khinh thường đáp: “Nhân loại nhà ngươi đúng là ngu ngốc!”

Dù nói thế, nó vẫn nhắm mắt lại, dường như đang lặp lại lời ám chỉ trong đầu, và quả thật, móng vuốt của nó không còn run rẩy nhiều như trước.

Ninh Thu Bạch liền tranh thủ cơ hội này, nhanh chóng lau sạch móng vuốt cho hắc long.

Móng vuốt của hắc long dài hơn 1 mét, để đạt hiệu quả tốt nhất khi lên hình, cậu đã làm sạch móng của cả hai chân trước, thậm chí còn lau sạch luôn cả móng vuốt. Sau khi hoàn tất, Ninh Thu Bạch mệt đến mức mồ hôi đầm đìa.

Haiz, công việc của tổ đạo cụ đúng là nặng nhọc và dơ bẩn mà Ninh Thu Bạch nghĩ thầm, vừa đỡ lưng vừa tự cười khổ. "Nếu sau này còn phải quay tiếp, có lẽ phải tìm thêm trợ lý đạo cụ... Không, không thể tiết lộ chuyện về "Hư Huyễn Du Hí". Chẳng biết những người chơi cấp cao có sẵn sàng giúp đỡ không..."

Hắc long nâng móng vuốt lên ngắm nghía bộ móng sáng bóng của mình, ngửi ngửi một chút, rồi sau một lúc trầm mặc, cuối cùng cũng bối rối thừa nhận: “Cũng không tệ lắm. Tên gầy yếu... người thực vật cũng có chút giá trị đấy.”

Khóe miệng của Ninh Thu Bạch giật nhẹ, từ bỏ ý định châm chọc.

Dù sao thì, việc hắc long không còn bị kích phát bóng ma tâm lý khi đối diện với cậu là một tiến triển rất lớn.

Ngay lúc này, điện thoại của Ninh Thu Bạch bỗng phát ra âm thanh thông báo. Cậu cầm điện thoại lên xem và khá bất ngờ khi thấy đó là một tin nhắn từ hệ thống:

[Giải khóa nhiệm vụ ẩn NPC-001 Nhiệm vụ A: Chữa khỏi lời nguyền còn sót lại trên người hắc long Eol.]

[Phần thưởng nhiệm vụ: 20 điểm tích lũy.]

[Giải khóa nhiệm vụ ẩn NPC-001 Nhiệm vụ B: Chữa khỏi chấn thương tâm lý sau cuộc tập kích của người chơi mà hắc long Eol đã trải qua.]

[Phần thưởng nhiệm vụ: Mở khóa vĩnh viễn "Lưu Hỏa Thành".]

“Quả nhiên là PTSD*,” Ninh Thu Bạch lẩm bẩm, giờ thì cậu đã hiểu rõ vì sao các NPC được cử đến chỗ mình lại bị gọi là "giải nghệ".

Do nhiều nguyên nhân khác nhau, họ không thể tiếp tục làm nhiệm vụ NPC trong phó bản ban đầu, nên mới gọi là "giải nghệ". Nhưng mục đích thực sự của việc đến chỗ cậu là để chữa lành những "vết thương" của họ.

Ninh Thu Bạch chợt thắc mắc: Với khả năng của hệ thống, chẳng lẽ không thể "hô biến" một cái là chữa lành hoàn toàn cho hắc long luôn?

Đáng tiếc là hệ thống sẽ không trả lời câu hỏi đó của cậu.

Ánh mắt của Ninh Thu Bạch dừng lại ở phần thưởng nhiệm vụ.

Lưu Hỏa Thành, thành phố mà hắc long đã nhiều lần nhắc đến, có lẽ chính là quê hương của nó. Nghe có vẻ giống một nơi nào đó đầy núi lửa và là tổ của loài rồng.

Ninh Thu Bạch đang chìm trong suy nghĩ về tương lai quay chụp video hắc long, hình ảnh về một cảnh tượng kỳ ảo như Lưu Hỏa Thành hiện ra rõ ràng trong tâm trí. Những cảnh quay thông thường chắc chắn sẽ không đủ để thu hút người xem lâu dài, cậu biết rằng sự hấp dẫn lớn nhất sẽ đến từ việc tạo dựng các khung cảnh hoành tráng, kỳ ảo, khác biệt với thế giới thực. Việc mở khóa Lưu Hỏa Thành sẽ là một điểm mấu chốt cho kế hoạch này.

Cậu nhớ lại lúc trước đã từng xem qua trên ứng dụng "Lại Vào Nghề," các cảnh trung bình thường yêu cầu khoảng 100 điểm tích lũy, nhưng cảnh lớn nhất có thể lên tới hàng nghìn. Nếu Lưu Hỏa Thành là một "thành," thì chắc chắn đây là một cảnh lớn và rất đáng để đầu tư, đặc biệt nếu nó có thể trở thành điểm nhấn cho các video về hắc long.

Khi Ninh Thu Bạch nhìn lại hắc long, ánh mắt của anh đã thay đổi, dường như mỗi lần nhìn thấy nó là một cơ hội tích lũy điểm. Đối với cậu, hắc long giờ chẳng khác gì một kho điểm sống động, mỗi lần xuất hiện là một lần tăng thêm cơ hội mở khóa những cảnh tuyệt vời.

Hắc long cảm thấy có chút không thoải mái trước ánh mắt thân thiết đến kỳ lạ của Ninh Thu Bạch. Nó nghĩ đến việc đặt chân xuống để thoải mái hơn, nhưng sau đó lại nhớ rằng móng vuốt vừa được rửa sạch, thế nên đành giữ nguyên tư thế giơ cao.

"Được rồi, đến lúc ăn thịt rồi!" Hắc long bực bội nhắc nhở.

Ninh Thu Bạch bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ: "Ồ, đúng vậy."

Cậu chuẩn bị lại máy quay, điều chỉnh biểu cảm trở nên nghiêm túc hơn khi cầm một túi thịt trong tay. "Chúng ta bắt đầu quay chụp nhé. Ngài làm theo chỉ dẫn của tôi, trước tiên dùng móng vuốt cắt thịt ra— không, như vậy không đúng, cắt nhẹ thôi."

Hắc long ngẩn người, bao giờ mới được ăn chứ?

-------------------------

Phoebe: Rối loạn căng thẳng sau chấn thương (PTSD) là tình trạng sức khỏe tâm thần không ổn định, nguyên nhân do người bệnh chứng kiến, trải qua sự kiện kinh hoàng trước đó