Chương 3: Hiện thực

Ninh Thu Bạch nhanh chóng suy nghĩ, hàng loạt ý tưởng hiện lên trong đầu, nhưng cuối cùng tất cả đều lắng xuống.

Là thế giới thực? Hay chỉ là ảo giác? Hoặc là tiếp tục đến một phó bản khác?

Không, hàng xóm đối diện cậu rất quen thuộc, hơn nữa nếu không phải là thế giới thực, thì việc mở phó bản rộng ra sẽ không có ý nghĩa gì...

Bất kể có phải hay không, trước hết cứ coi đây là thế giới thực để xử lý đã!

Ninh Thu Bạch dường như hoàn toàn không để ý đến con rồng đen phía sau, mỉm cười chào hỏi hàng xóm, xách thùng nước khoáng vào nhà, thần thái bình thường, đóng cửa lại, ngăn cách ánh mắt kinh ngạc của hàng xóm.

Đóng cửa xong, cậu nhìn qua lỗ mắt mèo*, thấy nam sinh hàng xóm nhìn ngó xung quanh, dụi dụi mắt, có vẻ nghi ngờ rằng mình vừa nhìn nhầm, cuối cùng vẫn quyết định vào nhà.

Ninh Thu Bạch thở phào nhẹ nhõm.

Cậu chỉ lo hàng xóm hoảng sợ mà gọi điện báo cảnh sát.

—— Không phải cảnh tượng của phó bản sao, tại sao mở cửa lại có thể thực sự liên thông với thế giới thực?

Ninh Thu Bạch còn chưa kịp nghĩ thông, thì nghe thấy tiếng rồng đen hỏi: “Ngươi để người chơi vào được à?”

Giọng hắc long pha chút giận dữ và chút lo lắng không dễ nhận ra.

Ninh Thu Bạch giải thích: “Không, đó là người trong thế giới thực.”

Hắc long thở phào, sau đó cảm thấy có chút xấu hổ, ngẩng đầu lên, phun ra một làn khói đen: “Vậy thì tốt, nếu là người chơi đến đây, ta sẽ ăn từng tên một!”

Nếu không phải một phút trước nó vừa lùi lại một bước thì lời nói đó có thể sẽ thuyết phục hơn.

Để tránh làm giảm thêm độ hài lòng vốn là âm của hắc long, Ninh Thu Bạch giả vờ như không nhìn thấy.

Cậu kiểm tra hệ thống, nhưng không phát hiện bất kỳ mô tả nào liên quan đến việc liên kết giữa phó bản và thế giới thực, cũng không biết đây là lỗi hay điều gì khác. Ứng dụng "Lại vào nghề" không có giao diện chăm sóc khách hàng, trước đây Ninh Thu Bạch chỉ đơn phương được nhận tin nhắn từ hệ thống.

Ninh Thu Bạch thử mở cửa hai lần, và phát hiện nó vẫn kết nối với thế giới thực.

Cậu quay sang nhìn hắc long – rõ ràng là nó cũng không có câu trả lời.

Sau khi cân nhắc một lúc, Ninh Thu bạch cười nhẹ nhàng, ngẩng đầu nói với hắc long: “Ta sẽ ra ngoài một chuyến, ngươi đừng gây ra tiếng động lớn, ta sẽ kéo cửa nhẹ thôi, như vậy sẽ không ai nhìn thấy ngươi.”

Hắc long híp mắt: “ Ngươi đi đâu?”

“Nếu đã có thể liên hệ với thế giới thực thì ta sẽ ra ngoài chụp một vài cảnh tượng.”

Ban đầu, Ninh Thu Bạch dự định quay phim bên trong nhà và sử dụng hiệu ứng đặc biệt để tạo ra cảnh xung quanh. Nhưng bây giờ nếu đã có thể kết nối với thế giới thực, cậu chỉ cần xuống lầu chụp cảnh ngoại thất là đủ.

Trước khi ra ngoài, Ninh Thu Bạch chợt nhớ ra một điều – trên đầu mình hiện có quá nhiều lá cây, cậu thở dài đội một chiếc mũ thời trang lên.

“Giữa mùa hè mà còn đội mũ, mong là không ai nghĩ mình có bệnh…” Ninh Thu Bạch thầm nói, nghĩ đến việc mỗi lần ra ngoài đều phải mũ mũ, cậu thở dài thật sâu.

Để đề phòng việc đóng cửa sẽ ngắt kết nối giữa phó bản và thế giới thực, Ninh Thu Bạch quyết định mở cửa, chỉ mong trong thời gian này không có bất kỳ tên trộm nào vào.

Ninh Thu Bạch không lo về tài sản của mình, chỉ sợ rằng kẻ cướp sẽ bị hắc long hù chết....

.....

Hoàng hôn đã buông xuống bầu trời, ánh nắng không còn gay gắt chiếu lên người Ninh Thu Bạch khiến cậu cảm thấy một sự ấm áp dễ chịu.

Vừa xuống lầu, chưa kịp bắt đầu quay chụp thì cậu nhận được cuộc gọi từ Hạ Chu: "Thu Bạch, cậu tìm được việc chưa? Tôi có một cơ hội nội bộ, cậu có muốn không?"

Ninh Thu Bạch theo bản năng đáp ứng: "Chưa có."

"Bên tôi có công việc làm trong mảng duy trì dịch vụ video phong cảnh, tiền cảnh không tồi, cậu có muốn đến xem thử không?"

Ninh Thu Bạch và Hạ Chu quen nhau từ thời mặc quần hở đũng, Hạ Chu lớn hơn cậu một tuổi, là điển hình của con nhà người ta, học tập cực kỳ chăm chỉ. Trước kỳ thi đại học, Hạ Chu thường xuyên học đến khuya và vẫn duy trì cường độ học tập cao trong suốt thời gian đại học.

Mẹ Ninh Thu Bạch rất vui khi thấy cậu chơi cùng Hạ Chu, mong rằng Hạ Chu có thể truyền động lực cho đứa con trai không tích cực trong bất cứ việc gì của mình trở nên năng động hơn.

Mặc dù tính cách hai người khác nhau, nhưng mối quan hệ của họ thực sự rất tốt. Hạ Chu tốt nghiệp trước Ninh Thu Bạch một năm, vào làm việc cho công ty internet hàng đầu trong nước. Khi nghe tin Ninh Thu Bạch khó tìm việc, Hạ Chu đã cố gắng lưu ý và giúp đỡ cậu.

Ninh Thu Bạch thực sự cảm kích Hạ Chu, nghĩ ngợi rồi nói: “Khi nào vậy?”

“Thứ hai tuần sau.”

Chính là bốn ngày nữa. Ninh Thu Bạch tính toán trong đầu, cảm thấy lúc đó chắc mình đã quay xong video với hắc long và có thể đăng lên. Mặc dù không chắc liệu có hoàn thành nhiệm vụ vòng đầu tiên hay không, nhưng nếu mọi thứ thuận lợi, cậu vẫn cần phải tìm công việc để không bị đói. Vì vậy, cậu đồng ý: “Tớ không thành vấn đề.”

“Vậy tớ sẽ giúp cậu gửi lý lịch, thông tin liên lạc tớ sẽ gửi lại sau, cậu cứ chuẩn bị trước nhé.” Hạ Chu nhắc nhở, “Quang Cảnh những năm gần đây đã điều chỉnh chiến lược, chuẩn bị đẩy mạnh vào ngành sản xuất video. Tuyến này chính là sản phẩm họ đang chuẩn bị triển khai.”

Tập đoàn Quang Cảnh là một trong những công ty dẫn đầu trong lĩnh vực phim ảnh và văn hóa tại quốc nội. Một phần ba số rạp chiếu phim trên cả nước thuộc về họ, và họ tham gia vào rất nhiều ngành sản xuất trong giới giải trí. Ứng dụng "Hoan Ảnh" mà Ninh Thu Bạch đã giới thiệu với hắc long cũng là sản phẩm của một công ty thuộc tập đoàn Quang Cảnh.

Ninh Thu Bạch cảm kích nói: “Cảm ơn cậu, Hạ Chu.”

Hạ Chu cười trong điện thoại: “Hai ta cần gì cảm ơn? Nói thật là lâu rồi chúng ta chưa gặp nhau, cuối tuần tớ được nghỉ, để tớ mời cậu ăn cơm nhé?”

“Cuối tuần tớ có chút việc, để tuần sau đi.” Ninh Thu Bạch nhớ đến đống tư liệu sống mà mình cần quay và biên tập, cảm thấy hơi mệt mỏi nên nhéo nhéo giữa mày.

Cắt ghép, biên tập, làm hiệu ứng đặc biệt... Có lẽ hai ngày tới cậu sẽ không được nghỉ ngơi.

“Được thôi, cố lên nhé!”

Cúp máy xong, Ninh Thu Bạch nhớ tới mục đích mình xuống phố ban đầu, nhanh chóng đi ra đường, đến ban công công cộng để điều chỉnh góc quay và chụp một vài cảnh ngoại vi.

Trở về nhà, thấy mọi thứ đều bình thường, Ninh Thu Bạch mới yên tâm, kéo rèm ra: "Ta đã trở về."

Hắc long đang quỳ rạp trên mặt đất, giọng bất mãn: "Sao lâu vậy!"

Không đợi Ninh Thu Bạch giải thích, hắc long đã kiêu ngạo ngẩng cổ lên: "Ta đói rồi, chuẩn bị đồ ăn cho ta."

Ninh Thu Bạch ngạc nhiên: "A, ngươi ăn gì?"

Chẳng lẽ NPC trong trò chơi hư ảo này cũng cần ăn?

Hắc long trầm tư một chút: "Linh thú, thịt tinh linh, tốt nhất là thú một sừng, càng nhiều càng tốt."

Nghe hắc long nói với giọng tự nhiên như vậy, khóe miệng Ninh Thu Bạch khẽ giật: "Xin lỗi, ở thế giới thực của chúng ta không có mấy thứ đó."

Hắc long tỏ ra chán ghét: "Ngươi làm sao mà cái gì cũng không có? Mua từ hệ thống đi!"

Ninh Thu Bạch tìm kiếm trên ứng dụng "Lại Vào Nghề" và phát hiện trong danh sách "Trước mặt NPC" có thể tìm thông tin về hắc long, từ đó có thể đổi lấy các vật phẩm riêng cho hắc long, bao gồm nơi ở, đồ dùng và thức ăn.

Ninh Thu Bạch liếc qua giá cả được đánh dấu phía sau, bình thản đặt điện thoại xuống: "Ta không có tích phân."

Hắc long sững sờ.

Ninh Thu Bạch rõ ràng thấy được sự kinh ngạc hiển hiện trong mắt hắc long qua dòng chữ "ngươi thế nhưng để ta đói".

Ứng dụng "Lại Vào Nghề" được thiết kế để cung cấp nhiệm vụ cho NPC, nhưng không cấp lương và cũng không lo chuyện ăn uống, điều này dường như có phần quá khắc nghiệt…

Ninh Thu Bạch lại thở dài: "Muốn tích phân thì chỉ có thể chờ video phát hành, đợi khi mức độ hài lòng của ngươi tăng lên."

"Vậy ngươi mau phát đi!" Hắc long nói vội vàng.

"Phải chỉnh sửa video và làm hiệu ứng nữa." Ninh Thu Bạch xoa bóp tay, cảm giác nhức nhối, than thở: "Hy vọng không quá phức tạp…"

...

Trên chiếc ghế sofa rộng trải lông trắng, một thiếu niên khoảng 17-18 tuổi, với mái tóc nhuộm vàng, nghiêng mình dựa vào gối, đăm chiêu nhìn vào điện thoại.

Cảnh Thành đang chờ kết quả kiểm tra sức khỏe từ bác sĩ gia đình, vì muốn gϊếŧ thời gian nên tiện tay lướt qua ứng dụng "Hoan Ảnh", tình cờ thấy một đoạn video ngắn mười phút được đề xuất. Hình ảnh bìa là đầu một con rồng đen với đôi mắt đỏ rực, trông sống động như thật.

Cảnh Thành, người từng nghiện trò chơi chiến thuật thì thầm: "Hắc long mắt đỏ?" rồi tiện tay bấm vào xem.

Mở đầu video là một cảnh quay đặc tả chiếc đầu rồng khổng lồ. Giữa màn sương mù đen đặc, hình dáng con rồng lờ mờ hiện lên, đôi mắt nhắm nghiền, nhưng khí thế của nó đã khiến người xem muốn tránh né, nhưng đồng thời lại bị cuốn hút đến mức không thể rời mắt.

Cảnh Thành chưa từng xem một đoạn video nào khiến cậu run sợ đến như vậy. Đặc biệt khi đây chỉ là một đoạn video ngắn trên điện thoại!

Tiếng trống nhịp nhàng bắt đầu vang lên trong video, từ nhỏ đến lớn, từ yếu ớt trở nên mạnh mẽ, giống như nhịp tim đang dần tăng tốc.

Cảnh Thành theo bản năng nín thở.

Bất ngờ, hắc long mở mắt, trong đôi mắt đỏ tươi như máu lóe lên sự lạnh lùng, sắc bén, tựa như những mảnh băng vụn trong biển lạnh.

" ....Má!"

Cảnh Thành theo phản xạ quăng điện thoại ra ngoài, ngẩn người một lúc mới nhặt lại, đồng thời sờ sờ ngực mình để cảm nhận nhịp tim đập nhanh của mình.

"Cái loại kỹ thuật CG gì mà lại có thể đạt đến mức này?!" Cậu thầm kinh ngạc. "Ngay cả ở rạp chiếu phim 4D cũng không có cảm giác chân thực đến vậy!"

Đúng lúc đó, từ cầu thang bỗng vang lên tiếng bước chân.

Cảnh Thành lưu luyến đặt điện thoại xuống, đứng dậy và đi ra đón: "Bác sĩ Chu, sức khỏe của anh họ tôi thế nào rồi?"

Vị bác sĩ trung niên đeo kính gọng vàng đưa cho Cảnh Thành một bản sao báo cáo, ôn tồn nói: "Tình trạng cơ thể của tam thiếu có phần suy yếu hơn so với lần kiểm tra trước, tuy nhiên, không có dấu hiệu suy kiệt các cơ quan. Để đảm bảo, tuần sau hoặc tuần kế tiếp nên đến bệnh viện để kiểm tra kỹ lưỡng hơn."

Dù những lời này không mấy dễ nghe, Cảnh Thành vẫn vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm: "Vậy cũng không quá tệ."

"Bình thường tam thiếu nên ra ngoài nhiều hơn, thư giãn tinh thần. Tinh thần thoải mái có ảnh hưởng rất tích cực đến sức khỏe."

Sau khi dặn dò, bác sĩ Chu liền cáo từ.

Cảnh Thành thành thục tiễn bác sĩ ra về, sau đó quay lại lên lầu, gõ cửa: "Anh họ ơi, em vào nhé."

Mặc dù không phải lần đầu vào phòng ngủ của anh họ, nhưng mỗi lần bước vào, Cảnh Thành vẫn cảm thấy không quen. Phòng ngủ của hắn toàn bộ đều được trang trí bằng tông màu xám đậm, từ tường, sàn nhà, đến cả chăn và thảm cũng đều là màu đen tuyền. Ngày thường, rèm cửa luôn được kéo kín, khiến căn phòng lúc nào cũng u tối, dù có bật đèn cũng không làm bớt đi vẻ âm u và cô độc.

Căn phòng này giống hệt con người Thịnh Minh.

Thịnh Minh dựa vào đầu giường, chậm rãi lật giở tạp chí trước mặt. Mặc dù lật sách, ánh mắt của hắn lại không thực sự dừng trên trang sách, như thể việc lật trang chỉ là một hành động vô thức, còn tâm trí của hắn đã bay xa, đến một nơi nào đó không rõ. Ngay cả khi Cảnh Thành bước vào phòng, hắn cũng không có phản ứng.

Cảnh Thành đã quen với phong cách của Thịnh Minh, lên tiếng rủ rê: "Anh à, kiểm tra sức khỏe xong rồi, chúng ta đi ra ngoài chơi một chút nhé?"

Ánh mắt của Thịnh Minh từ từ quay về, dừng lại trên người Cảnh Thành, giọng nói mang chút trầm thấp: "Không đi."

Mặc dù lớn hơn Cảnh Thành một tuổi, nhưng Thịnh Minh lại trông còn trẻ hơn. Mái tóc của hắn mang chút màu xám nhạt tự nhiên, đôi mắt và môi cũng nhạt màu không bình thường. Dù những đặc điểm này xuất phát từ căn bệnh bẩm sinh, nhưng kết hợp với khuôn mặt thanh tú và chiếc khuyên tai đá hắc diệu ở tai trái, trông Thịnh Minh lại càng tinh tế phi thường.

Ánh mắt và biểu cảm của Thịnh Minh thường xen lẫn sự lãnh đạm, khiến vẻ ngoài tinh tế của hắn thêm phần sắc bén.

Cảnh Thành bị nghẹn lời, nhưng không bỏ cuộc, cố gắng thuyết phục: "Bác sĩ Chu bảo anh nên ra ngoài nhiều hơn, tinh thần thoải mái thì sức khỏe mới tốt lên."

"Anh tinh thần rất tốt."

Cảnh Thành nhớ đến lời nhắc nhở của dì nhỏ, liền tiếp tục cố gắng: "Coi như là đi cùng em, nếu không mẹ chắc chắn sẽ trách em suốt ngày rong chơi. Anh đi cùng thì mẹ sẽ không nói gì nữa."

Cậu nài nỉ: "Xem như nể tình em là đứa em trai luôn quan tâm đến anh mà..."

Thịnh Minh khẽ nhướng một bên mày.

Cảnh Thành biết anh họ của mình không thích động đậy nếu không cần thiết, liền lấy điện thoại ra: "Nếu không thì chúng ta đi xem phim, không cần đi xa đâu, chỉ cần ủng hộ một chút rạp phim nhà mình thôi mà?"

Thịnh Minh vẫn không động đậy: "Xem ở nhà không phải giống nhau sao?"

"Không khí ở rạp phim khác chứ! Phải có không khí!" Cảnh Thành nhấn mạnh. "Em vừa mới xem một đoạn trailer trên Hoan Ảnh, siêu hoành tráng! Những cảnh lớn như vậy chỉ có rạp phim mới đã mắt!"

Sợ Thịnh Minh không tin, Cảnh Thành nhanh chóng mở điện thoại, đưa ra cho Thịnh Minh xem: "Anh nhìn đi, dù chất lượng hình ảnh trong trailer này không cao lắm, nhưng con hắc long này chân thực đến mức em suýt tưởng là thật!"

Màn hình điện thoại vẫn hiển thị hình ảnh đặc tả con hắc long mà Cảnh Thành vừa tạm dừng.

Thịnh Minh liếc qua một cách hời hợt, nhưng ngay lập tức ánh mắt của hắn khẽ dừng lại, hiếm khi cau mày, rồi đưa tay cầm lấy điện thoại từ tay Cảnh Thành.

Cảnh Thành ngạc nhiên, sau đó vui mừng ,lạ thật cuối cùng cũng có thứ có thể khiến anh họ mình hứng thú?

Cậu ngay lập tức hào hứng nói thêm: "Chứ anh không nghĩ thằng đàn ông nào lại không có ước mơ trở thành Kỵ sĩ Rồng sao!"

Video chỉ kéo dài hơn mười phút, chủ yếu là những cảnh rời rạc ghép lại, chỉ có thể nhìn ra một câu chuyện sơ sài. Thực chất, nó giống một đoạn trailer hoặc một bản cắt ghép của phim hơn là một video hoàn chỉnh.

Sau khi đoạn đặc tả về hắc long kết thúc, câu chuyện bắt đầu. Nhân vật chính là một họa sĩ. Sau khi vẽ xong một con rồng, khi anh ta đứng lên, không may chiếc bút vẽ bay ra và làm một vết dài trên cánh của con rồng. Để bức tranh trông hài hòa hơn, anh ta buộc phải biến vết đó thành một vết rách lớn.

Đêm đến, khi vừa ngủ không lâu, họa sĩ cảm thấy có điều gì đó không ổn. Mở mắt ra, anh ta đối diện với một con hắc long khổng lồ ngoài ban công.

Trên cánh của hắc long có một vết rách lớn, đôi mắt đỏ rực của nó đầy phẫn nộ.

Họa sĩ vừa bò vừa ngã khỏi giường, hắc long há miệng phun ra một luồng lửa dữ dội, thiêu đốt vách tường phòng anh ta tan tành.

Rồi sau đó... video kết thúc. Rõ ràng vẫn còn nội dung tiếp theo chưa được tiết lộ.

Mặc dù chất lượng hình ảnh của video không quá xuất sắc, nhưng hiệu ứng ngọn lửa và hắc long đều rất chân thực. Dù chỉ xem qua màn hình điện thoại, tiếng gầm của hắc long cũng tạo ra cảm giác kinh hãi. Đặc biệt là khi máy quay đặc tả đôi mắt đỏ như máu của con hắc long, khiến người xem toát mồ hôi lạnh.

Thịnh Minh lướt qua phần bình luận một cách nhanh chóng.

Lượng người xem của video đang tăng vọt, nhiều người đã bắt đầu hỏi đây là trailer của bộ phim nào.

Hắn tua lại video, chăm chú nhìn đoạn đặc tả con hắc long, sau đó dừng lại ở cảnh duy nhất có hình ảnh rõ ràng của diễn viên.

Toàn bộ video không có đặc tả nào rõ ràng về diễn viên, nhưng cảnh này chụp thoáng qua một người trông như một sinh viên thanh tú.

Cảnh Thành thấy Thịnh Minh không xem hắc long mà lại chú ý đến diễn viên, cảm thấy hơi lạ, thì nghe thấy Thịnh Minh bình thản ra lệnh bằng giọng điệu sai bảo em trai: "Ba phút, anh muốn toàn bộ thông tin của người này xuất hiện trên đầu giường của mình."

Cảnh Thành: "… Anh à, có phải anh xem nhiều phim ngôn tình quá rồi không?"

---------------

Phoebe: tổng tài Thịnh Minh và tiểu kiều thê bé nhỏ của anh ta =))).* Lỗ mắt mèo: Mắt thần gắn cửa hay còn gọi là “ống nhòm cửa”, giúp bạn quan sát hết khung cảnh xảy ra bên ngoài mà không cần phải mở khóa cửa.