Chương 9

Đại khái là do Lộ Trạch Thanh mãi không trả lời, Tiểu Chu lại gửi tiếp vài tin nhắn WeChat.

[Là chu chu hiệp]: Anh anh anh, anh ngủ rồi sao?

[Là chu chu hiệp]: Trời đất, anh, không phải anh thật sự là phú nhị đại đi?

[Là chu chu hiệp]: Anh, anh đừng giấu em. Anh có phải là kiểu nếu không nổi tiếng liền phải về nhà kế thừa gia sản? Cho nên tình hình hiện tại là.... bị cha mẹ hào môn bắt về nhà sao?

Nhìn đến đây, Lộ Trạch Thanh rơi vào trầm tư.

Nếu nói nghiêm túc thì nguyên chủ là một phú nhị đại, còn là thiếu gia thật của hào môn, nhưng cái phòng ở nghèo rớt kia của nguyên chủ cũng không giống như bị đuổi ra khỏi nhà.

Cứ cho rằng cha mẹ hào môn chán ghét nguyên chủ thì cũng không đến mức để con ruột ở trong hoàn cảnh như vậy.

Lộ Trạch Thanh nghe nói hào môn thường chú ý đến mặt mũi, gần đây cậu thường xuyên bị chửi lên hot search, cũng không thấy có ai đến nhắc cậu an phận thủ thường, không làm mất mặt gia đình. Cho nên, Lộ Trạch Thanh nghiêng về phía nguyên chủ vẫn chưa được nhận về hào môn.

Vậy nguồn gốc của bộ âu phục kia từ đâu?

Đầu tiên loại trừ ngay việc cao phỏng, Lộ Trạch Thanh không quen thuộc nguyên chủ nhưng chắc chắn cậu ta sẽ không mặc đồ cao phỏng.

Đại não Lộ Trạch Thanh tỉnh táo hơn nhưng mí mắt vẫn đang đánh nhau, cậu giật giật ngón tay, trả lời lại WeChat.

[Là lộ không phải lục]: Sao cậu không hỏi có phải là tôi mặc trang phục cao cấp hay không?

[Là chu chu hiệp]: Anh cũng sẽ không mặc. Đừng giấu em, anh là phú nhị đại đúng không?

[Là lộ không phải lục]: Đúng đúng đúng.... là phú nhị đại nghèo đến nỗi không trả nổi tiền thuê nhà.

[Là chu chu hiệp]: Em không tin//la lối khóc lăn lộn//

Tranh cãi trên hotsearch cũng không đưa ra kết quả gì, đương sự Lộ Trạch Thanh cũng không biết gì như quần chúng ăn dưa, cuối cùng, cậu thật sự không chịu nổi nữa nằm xuống đi ngủ.

Cậu ngủ một mạch đến sáng.

Hotsearch vẫn chưa xuống.

Lộ Trạch Thanh không chú ý hướng đi của bình luận nữa, đơn giản vệ sinh rửa mặt, suy nghĩ duy nhất là xuống lầu lấp đầy cái bụng.

Phía dưới lầu, Ngụy Dương đang đứng trước đài rửa tay, thấy cậu xuống thì hừ nhẹ một tiếng.

"Sách, có tiền mặc đồ cao phỏng nhưng lại không có tiền để ăn món ăn Pháp?"

Vẫn chưa bắt đầu phát sóng trực tiếp nên Ngụy Dương không che giấu chút nào sự chán ghét của anh ta đối với Lộ Trạch Thanh. Ngày hôm qua Lộ Trạch Thanh khiến anh ta phải trả thêm tiền, cơn tức này Ngụy Dương không nuốt trôi.

Sau khi nhìn thấy hotsearch, việc đầu tiên anh ta làm chính là mua thủy quân, nếu Lộ Trạch Thanh muốn lấy lợi từ anh ta, vậy thì đừng trách anh ta không khách khí.

Lộ Trạch Thanh không phản ứng anh ta, liền một ánh mắt cũng không cho anh ta, đi vào phòng bếp. Tổ chương trình sẽ không chuẩn bị bữa sáng cho khách mời, nếu muốn ăn thì cần tự mình làm hoặc ra ngoài mua.

Ngụy Dương vội vàng lấy đi cháo và bánh bao anh ta mua.

"Không phải cho cậu ăn."

Anh ta mua bữa sáng cho tất cả mọi người nhưng chỉ không mua phần của Lộ Trạch Thanh. Anh ta chính là muốn cô lập Lộ Trạch Thanh, anh ta không tin Lộ Trạch Thanh có thể bình tĩnh như vẻ bề ngoài.

Lộ Trạch Thanh mở ra tủ lạnh, tìm được một chút trứng, rau dưa cùng với thịt.

"Sớm a!"

"Mấy người dậy sớm vậy a."

Hai người Kiều An Nhiên cùng với Trần Minh Phỉ đi xuống lầu liền nhìn thấy Lộ Trạch Thanh đang chiên trứng gà.

"Trạch Thanh, cậu tự làm cơm sáng sao?"

"Nấu một tô mì thôi."

"Tôi, tôi cũng muốn ăn." Đôi mắt Kiều An Nhiên trông mong mà nhìn về phía Lộ Trạch Thanh.

Trần Minh Phỉ đi vào phòng bếp, hỏi Kiều An Nhiên.

"Cậu là người thành phố C sao? Nghe nói ở thành phố C người ta thường ăn mì."

"Không phải, là thói quen của tôi, buổi sáng thích ăn mì."

"Muốn ăn trứng rán sao?"

Nghe Lộ Trạch Thanh hỏi như vậy, Kiều An Nhiên liền biết mình có phần.

"Muốn, muốn ăn. Cảm ơn Trạch Thanh, cậu thật tốt. Tôi giúp cậu một tay đi."

Không chờ Lộ Trạch Thanh nói tiếp, Kiều An Nhiên đã lấy ra rau bỏ vào bồn, vặn mạnh vòi nước một cái khiến nước bắn lên cả Trần Minh Phỉ đang đứng ở một bên.

"Ai dạy cậu rửa rau như vậy, lá cải đều bị cậu làm nát hết."

Trần Minh Phỉ đi đến bên cạnh tắt đi vòi nước, "Để tôi làm cho."

Kiều An Nhiên ngại ngùng mà gãi đầu, "Thật ngại quá, tôi chưa rửa đồ ăn bao giờ."

Lộ Trạch Thanh nhìn cậu ta một cái, cái gì cũng đều hiểu.

Lại là một phú nhị đại, trong nhà chắc chắn có dì giúp việc phụ trách quét tước nấu cơm.

"Cậu như vậy... Anh trai của cậu yên tâm cho cậu ở một mình sao?" Trần Minh Phỉ nghi hoặc mà nhìn về phía Kiều An Nhiên.

"Yên tâm đi, Anh trai tôi mời giúp tôi ba dì giúp việc."

Trần Minh Phỉ:"...."

Lộ Trạch Thiên không thể hiểu được người có tiền tại sao lại muốn mời nhiều người giúp việc như vậy, cậu nhớ Thích Nam cũng có ba trợ lý khi ở đoàn làm phim.

"Tại sao là muốn mời ba người? Lần lượt sao?"

"Không phải, một người phụ trách quét dọn, một người phụ trách nấu cơm, còn một người giúp tôi chăm sóc ba con mèo."

Lộ Trạch Thanh:"...." Quấy rầy rồi, cậu không hiểu được thế giới của kẻ có tiền.

"Minh Phỉ, cậu có ăn trứng không?"

Tuy rằng Trần Minh Phỉ xuất thân giàu có nhưng cũng không ra vẻ nhiều tiền. Ngày bình thường cũng rất điệu thấp, nấu cơm, quét nhà đều làm rất thành thạo, chỉ là cậu ta không nói cho người khác biết cậu là phú nhị đại.

Cũng không thể trách được Ngụy Dương cho rằng gia cảnh của Trần Minh Phỉ chỉ là gia đình có chút khá giả.

Lộ Trạch Thanh chợt nhận ra, đây đâu phải là chương trình tình yêu, đây là nơi phú nhị đại tập trung.

"Tôi muốn ăn cay, còn muốn thêm thật nhiều dấm!" Kiều An Nhiên nói, "Minh Phỉ, cậu thì sao?"

Trần Minh Phỉ lắc đầu, "Tôi không ăn được cay."

"Hai người không ăn cháo sao? Còn có bánh màn thầu và sủi cảo, buổi sáng ăn mì không tốt cho sức khỏe đâu."

Ngụy Dương nhìn Lộ Trạch Thanh có chút buồn bực.

Tại sao lại không giống như anh ta tưởng tượng?

Trần Minh Phỉ và Kiều An Nhiên không xem hotsearch sao?

Lộ Trạch Thanh ái mộ hư vinh, mặc quần áo cao phỏng, điều này cũng chưa đủ để cho bọn họ kính nhi viễn chi*?

(*kính nhi viễn chi: nghĩa câu này đại khái là kính trọng nhưng không dám gần; vẻ ngoài thì tỏ cung kính, nhưng trong lòng lại giữ khoảng cách)

Còn chưa bắt đầu phát sóng trực tiếp nên Ngụy Dương không cố kỵ nhiều, anh ta tò mò hỏi.

"Lộ Trạch Thanh, bộ âu phục hôm qua cậu mặc là từ đâu vậy? Trên mạng đều nói là cao phỏng, nếu có thể tìm được một nơi có chất lượng cao phỏng như vậy thì thật có bản lĩnh a."

Kiều An Nhiên nhăn mày, "Anh nói bậy cái gì vậy?"

"Tôi không có nói bậy." Ngụy Dương không dám trực tiếp cùng Kiều An Nhiên đối đầu, anh ta không vào giới nhà giàu cũng nghe qua anh trai của Kiều An Nhiên cực kì bênh vực người của mình, anh ta không cần cùng Kiều An Nhiên nảy lên xung đột.

"Ngày hôm qua người trên mạng chỉ ra việc cúc áo của Lộ Trạch Thanh đính kim cương là sự thật, cao phỏng thì chắc là cũng không hề rẻ đi?" Ngụy Dương cố ý dừng một chút.

"Đúng là một số nghệ sĩ vì trường hợp đặc biệt mà mặc cao phỏng, nhưng ở trước mặt mọi người bị vạch trần thì có phải có hơi xấu hổ không?"

Lộ Trạch Thanh mặc kệ anh ta, đem trứng đã chiên xong trộn với cơm.

Không thấy được đáp lại, Ngụy Dương cho rằng Lộ Trạch Thanh bị chột dạ, vì thế càng nói quá đáng hơn,

"Mặc không nổi đồ cao cấp được định chế không mất mặt, nhưng mặc cao phỏng bị phát hiện....."

Trần Minh Phỉ nhíu mày, đánh gãy lời nói của Ngụy Dương.

"Ai nói cho anh rằng Lộ Trạch Thanh mặc quần áo chính là cao phỏng?"