Chương 4

Lộ Trạch Thanh ngáp một cái, chăm chú nhìn về phía Tần Diên Xuyên, đại não dường như đã đi vào cõi thần tiên.

"Vậy bắt đầu từ các vị khách quý đội xanh, mời vị đầu tiên công bố, Trịnh Tiền Phương."

"Đối tượng tôi chọn thổ lộ là vị khách quý đội đỏ, Kiều An Nhiên."

Kiều An Nhiên đi lên phía trước, nhận lấy điện thoại mà tổ chương trình cung cấp.

Trong suốt quá trình quay chương trình, bọn họ đều không được sử dụng thông tin liên lạc riêng. Sau khi chọn đối tượng, tổ chương trình sẽ cung cấp thông tin liên lạc của đối tượng cho bọn họ.

Mỗi người chỉ có thể lựa chọn phương thức liên hệ của một vị khách quý.

Người gửi tin nhắn không biết bên kia là ai, người nhận tin nhắn cũng không biết người gửi tin nhắn là ai, trừ phi cả hai bên tâm ý tương thông, đều chỉ gửi tin nhắn cho người kia, từ đó đạt được song hướng tâm động.

Tiếp theo đến lượt Chu Sam.

"Đối tượng mà tôi mời hẹn hò chính là ______ Thích Nam." Đáp án của Chu Sam rõ ràng, mọi người cũng đều đoán được lựa chọn của anh ta.

Sau khi Chu Sam công bố xong liền đến lượt Ngụy Dương.

Anh ta câu môi hướng về phía Thích Nam, giống như có vài phần bất đắc dĩ.

"Thật không khéo, đối tượng tôi muốn mời hẹn hò ______ cũng là Thích Nam."

Ngụy Dương vừa nói xong, nụ cười của Trần Minh Phỉ liền phai nhạt dần.

[Ngọa tào! Làm thế nào mà Trần Minh Phỉ cũng vào hàng ăn không ngồi chờ, hắn chắc chắn chọn Ngụy Dương, nhưng Ngụy Dương lại chọn Thích Nam]

[Fans CP của Ngụy Dương và Thích Nam bay lên nào, Vi Kỳ CP là thật]

[Cái này có thể gọi là gì? Trời giáng chung đem chiến thắng trúc mã?]

[Có chút đau lòng em trai Minh Phỉ, cậu ta thật sự thâm tình, vì cái gì Ngụy Dương không thể nhìn về phía em trai của chúng ta]

[Xem ra Trần Minh Phỉ cùng Lộ Trạch Thanh phải ôm nhau sưởi ấm.]

[Tuy ta không phải fans của Trần Minh Phỉ, nhưng ta chỉ muốn nhìn xem cảnh Lộ Trạch Thanh ăn không ngồi chờ, hì hì.]

"Hiện tại đến lượt của các vị khách quý đội đỏ, bắt đầu từ ai trước đây?"

Kiều An Nhiên lên tiếng, "Để tôi nói trước đi."

Một thời gian trước, cậu ta mới tách ra từ nhóm nhạc, phần lớn fans của cậu đều là fans mẹ. "Tôi chọn Trịnh Tiền Phương."

Thật ra Kiêu An Nhiên cũng không hiểu biết ai, chỉ biết duy nhất một điều là không thể chọn Ngụy Dương, bởi vì việc Trần Minh Phỉ thích Ngụy Dương mọi người đều biết.

Không nghĩ tới thật sự trùng hợp.

Trịnh Tiền Phương cũng chọn cậu ta.

"Oa, đây chính là cặp song hướng lựa chọn đầu tiên."

Trịnh Tiền Phương hào phóng mà cười cười, trực tiếp bước đến bên cạnh Kiều An Nhiên, tiếp theo đến lượt Thích Nam.

"Ba vị khách quý đội xanh đều vô cùng ưu tú, nhưng thật ra chúng ta tiếp xúc với nhau cũng chưa đến một tuần, trong một thời gian ngắn thì rất khó để em có thể lựa chọn. Vậy nên em đã chọn rút thăm, em cũng không biết mình lựa chọn ai.

Tầm mắt của Thích Nam dạo quanh một vòng, "Em đã nhắn tin với vị khách quý có đuôi số điện thoại là 6770."

"Là tôi."

Sắc mặt của Ngụy Dương lộ ra vẻ vui sướиɠ, mặc dù Thích Nam chỉ ngẫu nhiên chọn anh ta, nhưng điều này cũng coi như có duyên phận.

"Vậy buổi tối chúng ta sẽ hẹn hò cùng nhau."

Thích Nam hơi gật gật đầu, rồi quay sang phía Chu Sam, người cũng đã lựa chọn cậu ta với vẻ tiếc nuối.

"Thật sự xin lỗi."

Trên mặt Chu Sam có đôi chút mất mát, nhưng nghĩ đến kết quả này là do Thích Nam rút thăm, ngay lập tức lấy lại tinh thần. Đây chỉ là quay tập hai, Ngụy Dương có chút may mắn thôi, chờ lần tiếp theo anh sẽ làm Thích Nam lựa chọn mình.

"Không sao đâu." Chu Sam huống về phía cậu ta cười, "Lần sau đừng từ chối anh là được."

Thích Nam gật gật đầu.

[Trời đất, tại sao Thích Nam lại chọn Ngụy Dương, em trai Minh Phỉ yêu đơn phương Ngụy Dương không phải là rất rõ ràng sao?]

[Đầu óc fans của Trần Minh Phỉ có vấn đề đi, dựa vào cái gì lại không thể chọn Ngụy Dương, không cho phép người ta song hướng lựa chọn sao.]

[Quá rõ ràng rồi. Ngụy Dương người ta chướng mắt em trai Minh Phỉ nhà ngươi, ta liền chọn Ngụy Dương cùng Thích Nam, Vi Kỳ CP xông lên.]

[Ta muốn thay Tiểu Thích giải thích một câu, cậu ấy đều nói là ngẫu nhiên chọn, khẳng định là không biết đó là Ngụy Dương, đây chính là duyên phận khi song hướng lựa chọn, như vậy nên lập tức đi kết hôn đi!]

Tần Diên Xuyên ngồi xem náo nhiệt mà không chê chuyện lớn.

"Như vậy, mời vị khách quý đội đỏ Trần Minh Phỉ công bố lựa chọn của cậu."

"Tôi nhắn tin với Ngụy Dương."

Đáp án của Trần Minh Phỉ đều nằm trong dự đoán của mọi người.

Ai cũng đều biết rằng Trần Minh Phỉ theo đuổi Ngụy Dương đã nhiều năm, nghe nói bắt đầu theo đuổi từ cấp ba tới hiện tại, 6 năm. Mà Ngụy Dương hiển nhiên là không thích Trần Minh Phỉ.

Mọi người hơi hơi hé miệng, muốn an ủi nhưng lại không biết nói gì, Ngụy Dương có hảo cảm với Thích Nam là điều rất rõ ràng.

Thích Nam rũ xuống đôi mắt, tỏ vẻ mặt xin lỗi.

"Thực xin lỗi anh Minh Phỉ, em không biết anh chọn anh Ngụy Dương, nếu không thì anh cùng với anh Ngụy Dương bắt cặp với nhau đi."

Ngay lập tức Ngụy Dương đứng ra bảo vệ Thích Nam.

"Nói cái gì vậy, cứ cho là tùy tiện chọn, hai chúng ta cũng là song hướng lựa chọn."

Trần Minh Phỉ nhấp môi, khuôn mặt có chút tái nhợt.

Cậu ta không tin Thích Nam không biết, cũng không tin tưởng việc Thích Nam chọn Ngụy Dương là ngẫu nhiên.

Ngay cả Kiều An Nhiên, người luôn phản ứng chậm nửa nhịp còn có thể tránh đi không chọn Ngụy Dương, nếu Thích Nam thật đúng như những gì fans nói, lương thiện, thấu hiểu người khác thì sao lại có thể không biết.

Tần Diên Xuyên vui vẻ, tiếp tục quay chương trình.

"Nếu Trần Minh Phỉ chọn Ngụy Dương, vậy thì tiếp theo xem Lộ Trạch Thanh chọn ai, nếu cậu ấy chọn Chu Sam, thì cũng coi như hẹn hò thành công."

[Không phải đâu, ta không nghĩ 33* cùng Lộ Trạch Thanh cùng chung khung hình, cứu ta]

(* 33: có lẽ đây là cách gọi fans gọi Chu Sam )

[Ta cũng không muốn, này không phải đem lợi đưa cho Lộ Trạch Thanh sao??]

[Một bên lựa chọn cũng coi như được sao? Không cần a. Này không công bằng.]

[Mẹ nó! Ta tình nguyện Chu Sam cùng với Trần Minh Phỉ.]

Tầm mắt mọi người đều dừng lại ở trên người Lộ Trạch Thanh, còn cậu thì một bước đi cũng lười.

"Tôi cũng là chọn ngẫu nhiên." Lộ Trạch Thanh cúi đầu đùa nghịch điện thoại, đọc ra số điện thoại mà tập một hắn gửi tin nhắn cho.

"Là ai?"

Ba vị khách quý của đội xanh đều nhìn nhau vài lần, phát hiện đều không phải là mình.

Các vị khách quý đội đỏ cảm thấy kì quái, " Có phải mọi người nhớ nhầm số điện thoại của mình hay không, thử kiểm tra lại xem."

"Không nhớ nhầm, không phải của tôi."

"Cũng không phải của tôi."

Mọi người lại nhìn về phía Lộ Trạch Thanh, Kiều An Nhiên hiếm có khi nhanh nhẹn.

"Trạch Thanh, cậu thử gọi điện thoại đi."

Lộ Trạch Thanh làm theo, từ số điện thoại đã gửi tin nhắn gọi lại, còn cố ý mở loa.

Sau đó là một lúc lâu, điện thoại của ba vị khách quý đội xanh đều không vang lên, Tần Diên Xuyên đi đến đối chiếu, cuối cùng phát hiện ra.....

Lộ Trạch Thanh gọi cho một cái số điện thoại lạ hoắc.

"A? Cho nên Lộ Trạch Thanh gửi tin nhắn sai người rồi?"

"Vậy thì chuyện này tính như thế nào?"

"Lộ Trạch Thanh, cậu ban đầu muốn nhắn tin cho ai?"

"Ba vị khách quý đội xanh đều vô cùng ưu tú, nhưng thật ra chúng ta tiếp xúc với nhau cũng chưa đến một tuần, trong một thời gian ngắn thì rất khó để tôi có thể đưa ra lựa chọn."

Thích Nam:"....."

Các vị khách quý khác cùng tổ chương trình:"....."

Không phải cậu ta cố ý chứ?

Lộ Trạch Thanh cười một cách thẹn thùng.

"Cho nên a, tôi cũng giống như em trai Thích Nam, lựa chọn ngẫu nhiên, chẳng qua không thể nào "trùng hợp" đến Ngụy Dương."

Sắc mặt của Thích Nam tái nhợt, làm sao còn không nghe ra Lộ Trạch Thanh đang cố ý. Những người khác có suy nghĩ như thế nào Thích Nam không biết, nhưng ánh mắt cậu ta cuống quýt nhìn về phía của Ngụy Dương với vẻ mặt ủy khuất.

"Em thật sự là chọn ngẫu nhiên, cũng không biết người nhận được tin nhắn là ai."

"Anh biết." Ngụy Dương an ủi cậu ta, "Em đừng phản ứng với cậu ta."

"Vậy tin nhắn của Lộ Trạch Thanh thì tính như thế nào?"

Đã chọn được hai gặp khách quý hẹn hò, Tần Diên Xuyên cũng không làm khó, nhìn về phía của Chu Sam. "Vậy như thế này đi."

"Hai vị khách quý của đội đỏ, Trần Minh Phỉ và Lộ Trạch Thanh, hai người cạnh tranh để chọn ra người bắt cặp với Chu Sam?"

Trần Minh Phỉ và Lộ Trạch Thanh đều nhìn thấy trong mắt đối phương không có hứng thú, một người trong lòng có người khác, một người không quan tâm ai, đều muốn nhường cho đối phương.

Chu Sam ngay lập tức trở lên khẩn trương, mặc dù anh ta có đôi chút đồng tình với Lộ Trạch Thanh, nhưng điều đó không có nghĩa là anh ta muốn cùng hẹn hò với Lộ Trạch Thanh.

Nhưng Trần Minh Phỉ thích Ngụy Dương, không chắc rằng sẽ chọn anh ta. Trần Minh Phỉ theo đuổi 6 năm, chắc chắn đối với những người khác đã sớm từ bỏ. Cậu ta si tình như vậy, có lẽ thà ngồi ăn một mình cũng không chọn người khác.

"Trần Minh Phỉ." Chu Sam quyết định tự mình xuất kích, "Cậu nguyện ý ăn tối cùng tôi không?"

Không đợi Trần Minh Phỉ đưa ra đáp án, anh ta đã nói giỡn.

"Cả hai chúng ta đều bị từ chối, nếu không thì ghép với nhau, tạo thành cặp đôi tình yêu không như ý, cậu cũng đừng có từ chối tôi."

Trần Minh Phỉ nhìn về phía Lộ Trạch Thanh, thấy cậu không có thái độ gì, giống như cũng không để ý việc mình ngồi ăn tối một mình.

Thật ra Trần Minh Phỉ cũng không để ý, ngồi ăn một mình hoặc ngồi ăn với người khác không có gì khác nhau mấy.

Cậu ta theo đuổi Ngụy Dương mấy năm nay, Ngụy Dương cũng không phải chỉ có một lần thất hứa, cậu cũng chỉ ngồi một mình ăn xong phần cơm của hai người. Đối diện với ánh mắt của Chu Sam cũng có vài phần đồng tình.

"Đạo diễn Tần, chỉ có thể là hai người sao?" Trần Minh Phi hỏi.

"Đương nhiên rồi, ba người thì sao gọi là hẹn hò." Tần Diên Xuyên nói, "Mọi người là lần đầu tiên hẹn hò, tổ chương trình đều đã chọn tốt địa điểm để hẹn hò."

"Tháp đôi ở trên tầng cao nhất có nhà hàng xoay, là một nhà hàng nổi tiếng dành cho các cặp đôi, có thể 365* độ không góc chết ngắm cảnh đêm trên hải đảo. Hiện tại mọi người có thể trở về phòng để nghỉ ngơi cũng như chuẩn bị, đây là lần đầu tiên hẹn hò, hy vọng mọi người đều có thể thật lộng lẫy tham dự."

(*không biết sai ở bản gốc hay convert, hoặc có khi thêm vài độ để nhìn xuống dưới:])

"Đạo diễn Tần, anh Trạch Thanh thì như thế nào? Cậu ấy chỉ có một người." Đáy mắt Thích Nam tỏa ra một chút lo lắng, điệu bộ cũng không giống giả vờ. "Thật sự không thể để anh ấy đi cùng chúng tôi sao?"

"Tất nhiên là có thể." Tần Diên Xuyên đè thấp mặt mày, rõ ràng là cố ý muốn gây sự.

"Chúng ta còn có một cái vị trí dự phòng."

Lộ Trạch Thanh nhướn lông mày.

Còn có loại chuyện tốt như thế này?

Câu nói này ở trước mặt các vị khách quý cùng với bộ phận người xem trực tiếp nghe được lại không giống nhau.

[Đạo diễn Tần thật tàn nhẫn, ai mẹ nó muốn một mình đi nhà hàng tình nhân ăn cơm]

[Đến để xem hai người vui sướиɠ, cảm thụ một người cô đơn sao?]

[Ta cảm thấy việc này sao với một mình ngồi ăn lẩu còn cô đơn hơn.]

[Nhà hàng tình nhân nơi nơi đều là cặp đôi, vậy là vẫn có một vị trí để có thể thấy được cảnh này.]

[Mẹ nó! Người sợ xã hội thì lựa chọn trạch ở nhà, cũng không cần phải khiến mọi người chú ý.]

[Ta biết nhà hàng đó, muốn đến đó phải đặt trước một tuần, ngay cả người phục vụ cũng có đôi có cặp]

[Thích hóng hớt, hi vọng tổ tiết mục đừng làm ta thất vọng, ta muốn nhìn thấy dáng vẻ cô đơn của Lộ Trạch Thanh]

"Tần đạo diễn". Lộ Trạch Thanh có lời muốn nói nhưng lại ngại với máy quay phim đang ở trước mặt.

Tần Diên Xuyên suy đoán xem Lộ Trạch Thanh sẽ nói gì, có lẽ là có thể không đi được không, rốt cuộc cũng không có ai đi nhà hàng tình nhân chỉ để cho đủ quân số.

Nhưng ông ta vẫn tỏ vẻ không biết gì, hỏi lại.

"Làm sao vậy?"

Lộ Trạch Thanh nhìn về phía máy quay.

"Có thể hỏi trực tiếp ở đây?"

"Được, cậu hỏi đi."

"Vâng."

Nếu đạo diễn Tần không ngại việc làm trò trước máy quay thì Lộ Trạch Thanh cũng không có gì phải che giấu, cậu mang vẻ mặt chờ mong nhìn về phía đạo diễn Tần.

"Chi phí là tổ chương trình chi trả sao?"

"Cái gì?" Nhất thời Tần Diên Xuyên không phản ứng.

"Cái kia, bữa tối một mình của tôi... cũng là tổ chương trình chi tiền sao?" Lộ Trạch Thanh hỏi càng rõ ràng hơn.

Tần Diên Xuyên:"....Đúng."

Sao không hề giống ông ta tưởng tượng vậy?

Có thể nhìn thấy thậm chí đuôi lông mày của Lộ Trạch Thanh cũng nhiễm ý cười.

"Cảm ơn phúc lợi của tổ chương trình, tôi nhất định sẽ đến đúng giờ, không phụ lòng tốt của đạo diễn Tần."

Tần Diên Xuyên:"......?"

Các vị khách quý chuẩn bị an ủi:???

Người xem chuẩn bị bắt đầu một trận màn đạn:?????

-------------

Buổi tối.

Sáu vị khách quý đều đã đến, chỉ có duy nhất Lộ Trạch Thanh là chưa xuất hiện.

Các vị khách quý đều ăn mặc chính trang, từ đầu đến chân đều trang điểm tỉ mỉ, ngay cả không được ghép cặp như mong muốn- Trần Minh Phỉ và Chu Sam, cũng đều lộ ra sự khác biệt so với ngày thường.

"Thích Nam, đôi khuyên tai này của em có phải là sản phẩm mới nhất của nhà H?"

"Đúng vậy, là mẹ em đưa cho em." Thích Nam cong môi cười cười.

Ánh đèn của nhà hàng xoay đều được thiết kế tỉ mỉ, khuyên tai của Thích Nam ở dưới ánh đèn sáng lấp lánh, làm cả khuôn mặt đều trở lên xinh đẹp nhưng lại tự phụ.

[A a a a, hôm nay Tiểu Thích quá đẹp, từ nay về sau, ta sẽ đều có mặt ở mọi nơi có tiểu thiếu gia hào môn thụ]

[Đúng không đúng không, đã chụp hình, giá trị nhan sắc này quá tuyệt.]

"Dì đối với cậu thật tốt, giá trị của đôi khuyên tai này cũng đủ mua một căn phòng ở trung tâm thành phố." Vẻ mặt của Kiều An Nhiên cực kì hâm mộ, "Anh của tôi không cho phép tôi xỏ khuyên tai."

"Anh của cậu quản anh nghiêm khắc như vậy?" Trần Minh Phỉ có vài phần kinh ngạc.

Kiều An Nhiên gật đầu.

"Anh của tôi còn không biết tôi tham gia chương trình tình yêu, thật may khi bình thường anh ấy cũng không chú ý đến giới giải trí."

"Vậy thì nếu anh của cậu biết, cậu...."

Kiều An Nhiên run lên một chút, "Vậy thì tôi liền phải chuyển sang một phong cách màn ảnh khác."

Trần Minh Phỉ:"?"

"Anh cảm thấy đại lão ngồi xe lăn có thể phù hợp với tôi không?" Ánh mắt của Kiều An Nhiên sáng ngời.

"Phốc."

Mọi người đều bị Kiều An Nhiên chọc cười, "Chắc không đến mức đó đâu nhỉ, dù sao cũng là anh em ruột."

"Chính vì là anh em nên khi đánh sẽ không có cảm giác chịu tội." Kiều An Nhiên phồng lên hai má, "Anh trai tôi đều chăm sóc tôi như trẻ con, tôi cũng đã 22 tuổi rồi."

Trịnh Tiền Phương an ủi cậu vài câu.

Thích Nam lơ đãng nói.

"Cũng sắp đến 7 giờ, anh Trạch Thanh sao vẫn còn chưa tới nữa?"

"Không phải cậu ta sẽ không tới chứ?" Ngụy Dương phối hợp nói, "Một người đến nhà hàng tình nhân cũng quá làm khó người khác."

Kiều An Nhiên nhíu mày.

"Đúng vậy, thế mới nói đạo diễn Tần xấu tính quá rồi."

Đang nói chuyện, cửa thang máy "đinh" một tiếng mở ra, Lộ Trạch Thanh không nhanh không chậm đi đến.

Máy ảnh quét đến.

Không giống hưu nhàn quần áo như ngày thường, Lộ Trạch Thanh cũng mặc một bộ âu phục.

Màu xanh biển cà vạt được thắt ngay ngắn, áo được cắt may vô cùng tốt làm lộ ra thắt eo, túi trước ngực có một chút màu bạc ở viền miệng, một thiết kế nhỏ nhưng lại làm cho người mặc trông không quá nghiêm túc, thu hút nhưng lại không mất sự trang trọng.

Người quay phim đem màn ảnh kéo đến gần, đặc biệt càng có cảm giác đánh sâu vào thị giác, làn đạn cũng đều khen đôi chân thon dài thẳng tắp của Lộ Trạch Thanh.

[Ta phát hiện hóa ra ta là một cái chân khống, vậy mà bấy lâu nay ta không biết.]

[Lộ Trạch Thanh nên đi làm người mẫu, đừng ở giới giải trí làm trò nữa, cái eo kia ta khó có thể không yêu.]

Ngay sau đó, màn ảnh hướng về khuôn mặt của Lộ Trạch Thanh.

Hôm nay Lộ Trạch Thanh cũng dành thời gian để tạo kiểu tóc.

Diện mạo của cậu thiên về sự xinh đẹp, mái tóc đều được chải lên, tóc được cuốn một cách tự nhiên hơi xõa ra, dưới ánh đèn của nhà hàng, mái tóc màu đen có chút ánh đỏ, càng làm màu da thêm trắng nõn.

Đôi con ngươi màu đen mang chút ý cười, chiếc mũi cao thẳng đỡ một chiếc mắt kính màu tơ vàng, so sánh với ngày thường thêm một chút văn nhã cùng ôn thuận, lại có chút khắc chế làm cho người khác không khỏi miên man.

Mắt kính tơ vàng ngăn chặn đi cảm giác trẻ tuổi thiếu niên, càng nhiều hơn là mị hoặc thành thục.

(xin lỗi nhưng không nhịn được, tự nhiên thấy ẻm công quá)

[Trời đất! Quá đẹp trai! A a a a ]

[Thực xin lỗi, cậu ta thật sự quá đẹp, ta sắp không thể khống chế được mình nữa rồi.]

[Lộ Trạch Thanh đưa tiền cho người quay phim đúng không, làm sao chỉ tùy tiện quay cậu ta một chút cũng đều có cảm giác như chụp nền tảng tạp chí lớn.]

[Ta thật sự muốn khóc, Lộ Trạch Thanh, ta thật sự cầu xin cậu, chúng ta không ăn vạ cậu đi cọ nhiệt, ta thật sự muốn trở thành fan của cậu.... nhan sắc.]

[Lý trí cùng với tình cảm lôi kéo, ta cũng thật sự muốn mắng cậu ta, nhưng cậu ta thật sự dễ nhìn a.]