Chương 18: Ý cảnh khác nhau.

"Cùng đi không?"

Chu Sam cũng tò mò về công việc phiên dịch, phải thừa nhận rằng lần đầu gặp Lộ Trạch Thanh, anh ta từng bị ấn tượng bởi ngoại hình của cậu, nhưng sau khi nghe những tin đồn xấu về cậu thì phản ứng đầu tiên của Chu Sam là giữ khoảng cách.

Trong tập đầu tiên, Chu Sam hầu như không nói chuyện với Lộ Trạch Thanh. Hơn nữa, có một người như Thích Nam vừa ngọt ngào vừa khéo léo bên cạnh, sự chú ý của anh ta không hề dành cho Lộ Trạch Thanh.

Bây giờ, khi thấy Lộ Trạch Thanh nói chuyện tự tin, lưu loát bằng tiếng Pháp với những người nước ngoài, Chu Sam không chỉ thấy ngạc nhiên mà còn thấy hình ảnh đó khác hẳn với sự lạnh lùng thường ngày của cậu.

Điều đó khiến anh ta không thể rời mắt nổi.

Dĩ nhiên, sự chú ý của anh ta xuất phát từ sự ngưỡng mộ, nhưng trong mắt Thích Nam thì lại không phải vậy.

"Anh hối hận rồi à?"

"Hả?" Chu Sam không hiểu Thích Nam đang nói gì.

"Hối hận vì không chọn Lộ Trạch Thanh."

Chu Sam: "…Không mà, sao cậu lại nghĩ thế."

"Tôi chỉ muốn góp vui thôi. Nếu cậu không thích thì chúng ta có thể lên tầng ba cũng được." Chu Sam hơi hoảng nhưng lại có chút vui mừng.

Anh ta lo không an ủi được Thích Nam, nhưng cũng vui vì Thích Nam quan tâm đến mình.

Điều này có nghĩa là Thích Nam không hoàn toàn vô cảm với anh ta.

"Không đâu. Tôi chỉ nghĩ rằng anh hối hận thôi." Thích Nam cười nhẹ, cố giấu cảm xúc, nói với anh ta. "Vậy cùng đi xem nhé, tôi cũng tò mò về việc Lộ Trạch Thanh làm phiên dịch."

Chu Sam thở phào nhẹ nhõm.

"Đúng không. Tôi từng xem một bộ phim về nghề phiên dịch. Đây là lần đầu tiên tôi được tiếp xúc gần với nghề này, cảm thấy thật thú vị."

"Tôi không hiểu tiếng Pháp, nên nghe cứ thấy giỏi ghê. À, mà tôi quên mất, cậu học ở đại học F, chắc tiếng Pháp của cậu cũng tốt lắm nhỉ."

"Không đâu. Trình độ của tôi chưa đủ để làm phiên dịch." Thích Nam khiêm tốn mỉm cười, "Trạch Thanh giỏi thật, trước đây cậu ấy quá kín tiếng."

"Vậy sao, cậu cũng nghĩ vậy à?"

Chu Sam thích Thích Nam, nhưng khi ở cạnh nhau thì anh ta không tìm được chủ đề để trò chuyện, sợ lại khiến tình huống trở nên lúng túng, nên mới muốn đi theo nhóm của Lộ Trạch Thanh.

Giờ đây khi nói về chủ đề mà cả hai cùng quan tâm, anh ta ngay lập tức trở nên hoạt bát hơn.

"Cậu thấy tôi có nên xin lỗi Lộ Trạch Thanh không? Trước đây tôi có thành kiến với cậu ấy, làm việc trong giới giải trí lâu rồi, tôi phải biết rõ nhiều tin đồn chỉ là một nửa sự thật, không nên tin hết."

"Nhưng có lẽ Trạch Thanh cũng chẳng cần lời xin lỗi của tôi."

"Tôi cứ nghĩ cậu ấy là người khó gần, giờ thì thấy cậu ấy khá thân thiện. Có lẽ là do cậu ấy thấy không hợp trò chuyện với chúng ta nên cũng không cố gắng hòa nhập."

Thích Nam không nói gì thêm, để mặc Chu Sam tự nói một hồi, đến khi anh ta nhận ra thì ngượng ngùng hỏi: "Tôi nói nhiều quá phải không?"

Anh ta cười gượng: "Xin lỗi."

Chu Sam có chút ngượng ngùng.

Được dịp nói chuyện như thế này mà anh ta cứ nhắc đến Lộ Trạch Thanh. Nhưng khi ở bên Thích Nam, anh ta thực sự không biết nên nói gì.

Đành phải chuyển chủ đề một cách vụng về.

"Chúng ta cùng xem bức tranh này đi."

Thích Nam đáp lại với giọng điệu không mấy vui vẻ.

"J’adore ce tableau."

"Tôi rất thích bức tranh này." Ông Lý chỉ vào bức tranh sơn dầu treo trên tường.

"Pouvez-vous contacter ce peintre?"

"Có thể liên lạc với họa sĩ này không?"

Ánh mắt của Lộ Trạch Thanh dừng lại ở phần giới thiệu họa sĩ. Lại là vị họa sĩ trẻ này, người không bao giờ dùng tên thật, chỉ ký một chữ "Q". Không biết có phải là duyên phận không, nhưng nhóm khách nước ngoài đã nhiều lần chọn tranh của Q.

Cậu dịch lại lời của ông Lý cho nhân viên triển lãm.

"Ông Lý nói rằng ông ấy rất thích bức tranh này. Phía triển lãm có thể liên lạc với họa sĩ không?"

"Có thể liên lạc được. Nhưng họa sĩ này rất kín tiếng, không thích xuất hiện tại các sự kiện, và tranh của anh ấy không bán, chỉ để triển lãm thôi."

"Thật đáng tiếc."

An Nhiên không hiểu nhiều về hội họa nhưng có thể hiểu được cảm giác của một nhà sưu tập khi muốn gặp tác giả của bức tranh.

"Nhưng tôi không rõ, bức tranh này có gì đặc biệt sao?"

"Tôi không nói tranh này không tốt, chỉ là tôi không rành về sơn dầu." Bức tranh này có chút giống với bức tranh của Thích Nam, nhưng không hoàn toàn giống.

Cũng là khung cảnh bãi biển dưới ánh hoàng hôn, một thiếu niên bước đi để lại dấu chân trên cát, bóng cậu đổ dài dưới ánh chiều tà.

"Ý cảnh khác nhau." Vệ Dương nhếch môi, miễn cưỡng giải thích. "Có những nhà sưu tập thích phong cách tranh mang hơi hướng u tối như thế này."

[Tôi vẫn thích bức tranh của Thích Nam hơn, nhìn có cảm giác ấm áp, tông màu tươi sáng, làm tâm trạng tốt hơn hẳn.

[Đúng vậy. Bức tranh này nhìn có vẻ u ám, tên tranh cũng lạ nữa.]