Minh San hận không thể mọc thêm ba cái lưỡi, nếm hết một lượt tất cả đồ ăn ở đây.
Cô vùi đầu ăn cơm, hoàn toàn không chú ý tới ba người quen ngồi cách cô không xa.
Kỷ Xu muốn tới ăn cơm trưa, Lữ Vu Toa và Mao Giai Giang lại đây cùng cô ta, quan hệ của ba người rất tốt, lại là bạn cùng lớp, phần lớn thời gian đều như hình với bóng.
Khi bọn họ vừa ngồi xuống bàn ăn ở căn tin, Kỷ Xu liếc mắt một cái đã nhìn thấy dáng người dị thường của Minh San, cô ta nhíu mày: “Sao lại là cô ta!”
Lữ Vũ Toa và Mao Giai Giai đều nhìn theo tầm mắt của cô ta, cũng phát hiện Minh San, nhìn dáng vẻ Minh San há miệng to ăn cơm, Lữ Vũ Toa che miệng cười, Mao Giai Giai nhân lúc không có giáo viên ở gần kiểm tra, lấy điện thoại ra nhanh chóng chụp một bức ảnh của Minh San, cô ta nói nhỏ: “Khi chó nhà tớ ăn cũng như vậy!”
Lữ Vũ Toa phóng to ảnh chụp: “Đừng nói, thật sự rất giống đó!”
Trên mặt Kỷ Xu mang theo ý cười: “Các cậu nói xem, có người thật là có trí nhớ không tốt! Cô ta thật sự muốn đem mình ăn thành như lợn sao?”
Lữ Vũ Toa: “Có lẽ mục tiêu của người ta là voi, nhìn cân nặng kia… Chậc chậc, cậu nói lợn là xem thường năng lực của người ta rồi đó?”
Kỷ Xu và Lữ Vũ Toa cười lớn, thỉnh thoảng liếc nhìn Minh San, phát hiện đối phương thong thả đặt đũa xuống, ngẩng đầu nhìn về phía bọn họ.
Ánh mắt của Kỷ Xu và Minh San chạm nhau.
Đôi mắt kia tối tăm không có ánh sáng, rõ ràng là bình tĩnh, nhưng bên trong giống như cuồn cuộn sóng dữ ngập trời, dễ dàng nuốt người khác vào bên trong, trong nháy mắt, Kỷ Xu giống như thấy được biển máu, còn có vô số âm thanh gào thét thê thảm.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, tất cả những thứ đó đều biến mất, Kỷ Xu không nghĩ ra cái gì, nhưng trái tim vẫn đập mạnh mẽ.
Chỉ là cô ta nhìn khuôn mặt vô cảm của Minh San, đáy lòng dâng lên một cỗ lửa giận khıêυ khí©h, sao tên béo nhút nhát này dám dùng loại ánh mắt này nhìn mình như vậy!
Nhưng đây cũng không phải là điều khiến cô ta tức giận nhất, rất nhanh, tên béo kia lười biếng mở miệng: “Ăn cơm nhà các cô sao, sao phải lo lắng thay tôi như vậy?”
Âm thanh của cô không to không nhỏ, bây giờ không phải là thời điểm nhiều người nhất, cho nên người ở xung quanh đều nghe được rõ ràng.
Học sinh nhiều chuyện lập tức nhìn trộm qua bên này.
Kỷ Xu lập tức đen mặt, Lữ Vũ Toa thấy vậy, nhanh chóng cao giọng nói: “Chúng tớ cũng vì tốt cho cậu, béo phì ảnh hưởng đến sức khỏe, lần trước chạy tám trăm mét cậu đã không đạt tiêu chuẩn.” Sau đó cô ta lại nói: “Minh San, cậu thật sự nên giảm cân!”
LữVũ Toa là ca sĩ, giọng nói trong trẻo, lập tức “nói rõ” chuyện.
Có học sinh sau khi thấy hình thể của Minh San cũng âm thầm gật đầu.
Sắc mặt Kỷ Xu dịu hơn, loại chuyện này họ xử lý dễ dàng như đi xe trên đường quen. Cô ta cho rằng như vậy đã xong rồi, đang muốn bảo hai người bạn tốt đi lấy ít cơm. Không nghĩ tới Minh San đứng lên, không hề tủi thân cúi đầu, cũng không xám xịt rời đi, mà cười tủm tỉm nhìn họ.
Kỷ Xu cảm thấy phản ứng của Minh San không đúng lắm.
Giây tiếp theo, cô ta nhìn thấy Minh San túm chặt lấy một nam sinh đang đi về hướng bên này, tay đặt ở bên miệng, nhìn như là nói nhỏ nhưng hoàn toàn không đè thấp âm lượng: “Làm sao bây giờ, Kỷ Xu bị hôi nách dùng nước hoa cũng không áp được, quả thật mùi càng ngày càng nặng, tớ có nên nói với cậu ấy không?”
Nam sinh ngây người một lát, sau đó nghiêm mặt nói: “Để tốt cho bạn ấy, bạn nên nói.”
Minh San nhếch miệng lộ ra hai chiếc răng nanh, đứa nhỏ này khá biết điều! Cô gật đầu, quay đầu nhìn sắc mặt trắng đỏ đan xen của Kỷ Xu: “Kỷ…”
“Cô nói bậy!” Không cho Minh San nói nữa, Kỷ Xu hô to ra tiếng.
Minh San vô tội chớp mắt: “Cậu trốn tránh cũng vô dùng, chúng ta vẫn nên dũng cảm mà đối diện. Kỷ Xu mặc dù trên người của cậu có mùi, nhưng tớ sẽ không ghét bỏ cậu!” Giọng nói này lớn hơn lúc nói chuyện mấy lần.
Mọi người đều nghe rõ câu này.
Trong nháy mắt căn tin yên tĩnh lại.
Sau đó rất nhiều ánh mắt dừng trên người Kỷ Xu, cô ta lớn lên xinh đẹp, ở trường cũng có chút danh tiếng.
Trước kia có rất nhiều người nhìn lén cô ta, cô ta không chán ghét, đáy lòng còn có chút hưởng thụ, nhưng bây giờ mọi người cũng là nhìn lén cô ta, lại khiến cô ta vừa thẹn vừa tức, mỗi một ánh mắt dừng trên người cô đều khiến lòng cô ta tức giận.
Giọng nói nhỏ kia cũng không gặp cản trở gì truyền vào tai cô ta.
“Ha ha… Trách không được mỗi ngày cậu ấy đều xịt nước hoa!”
“Lúc trước tớ ngồi cùng phòng thi với cậu ấy, luôn ngửi thấy một mùi lạ, thì ra là trên người cô ấy.”
“Mẹ kiếp, thứ này có lây không, có hơi đáng sợ…”
…
Mao Giai Giai ngồi bên cạnh cũng lén lút dịch cơ thể sang một bên, tự cho rằng bản thân đã ẩn nấp.
Lữ Vũ Toa không nhúc nhích, nhưng Kỷ Xu chú ý tới cô ta hít sâu một hơi, giống như nhận ra cái gì đó.
Minh San cách cô ta vài bước cũng nhìn qua, khoé miệng hơi cong lên, ánh mặt bộc lộ vẻ khıêυ khí©h xa lạ.
Một tia lý trí của Kỷ Xu hoàn toàn bị chặt đứt, thét chói tai nhào về phía Minh San!