Giọng nói kia có hơi quen thuộc, nhưng cô ta lười suy nghĩ, cả người bị kéo vào trong mộng đẹp.
…
Ngày hôm sau, hai người khác trong phòng 301 đều đã rửa mặt xong, bắt đầu mặc quần áo đồng phục, Đào Lâm vẫn còn nằm trên giường không nhúc nhích.
Phạm Lộ Gia ngẩng đầu liếc mắt nhìn Đào Lâm trên giường, nếu không phải trên ngực người này còn phập phồng, cô ấy còn tưởng rằng Đào Lâm đã chết. Phạm Lộ Gia kéo khoá kéo của áo đồng phục: “Sao cô ta lại có thể ngủ say đến như vậy?”
Minh San: “Chắc là mơ phải mộng đẹp rồi.” Nói xong cô tiến lên, không hề dịu dàng mà đẩy Đào Lâm tỉnh dậy: “Dậy, đi học.”
Đào Lâm mở bừng mắt, trực tiếp ngồi dậy, tốc độ kia khiến cho Phạm Lộ Gia đang mặc đồng phục bị giật mình không nhẹ: “Trời ơi, cô xác chết vùng dậy à!”
Đào Lâm không để ý đến sự oán giận của Phạm Lộ Gia, cô ta vỗ ngực, trái tim đập thình thịch nhảy dựng lên, cả người cô ta đều dính mồ hôi, bây giờ đột nhiên ngồi dậy, phía sau lộ ra trong không khí, lạnh căm căm, nhưng cũng khiến cô ta tỉnh táo hơn, đồng thời nhớ rõ đôi mắt trong giấc mơ kia.
Ở trong mơ, có một đôi mắt vẫn luôn nhìn chăm chú vào cô ta, như hình với bóng, cho dù cô ta trốn đến đâu, nó cũng nhìn cô ta, lạnh lẽo lại quen thuộc. Trong mơ, cô ta kêu không ra tiếng, không có người giúp cô ta, cuối cùng cô ta trốn vào trong chăn.
Cuối cùng loại cảm giác giống như bị kim đâm ở sau lưng cũng biến mất, nhưng khi cô ta cẩn thận mở to mắt, phát hiện dưới chân, một đôi mắt sáng lên, nó theo lại đây!
Đào Lâm kêu to ra tiếng, giây tiếp theo bị người đẩy tỉnh.
Bây giờ cô ta thật sự cảm ơn người đánh thức cô ta, cô ta cúi đầu nhìn Minh San ở dưới đất đang ghé nhìn lại: “Cảm…”
Một chữ “ơn” khác mắc ở chỗ yết hầu, cô ta đột nhiên mở to hai mắt, đồng tự sợ hãi mà rung động.
Đôi mắt quen thuộc hơi nheo lại: “Mơ đẹp nhé, đừng có nhìn chằm chằm vào sau lưng người khác, rất đáng sợ.”
Đào Lâm nắm chặt lấy góc chăn, bởi vì dùng sức mà ngón tay trở nên trắng bệch.
Phạm Lộ Gia nghi ngờ nhìn hai người.
Nhưng hai người đối diện với nhau kết thúc rất nhanh, Đào Lâm nhấc chăn lên che mình lại, cả người lại nằm xuống giường một lần nữa.
Phạm Lộ Gia dùng ánh mắt dò hỏi Minh San: Tình huống là sao?
Minh San kéo cô ấy: “Đi, ăn cơm trước đã.”
Cửa phòng ngủ bị đóng lại, bên ngoài yên tĩnh, Đào Lâm mới cẩn thận kéo chăn nhìn ra bên ngoài, trong phòng chỉ còn lại một mình cô ta, người kia đã đi rồi.
Người kia rời đi, cảm giác sợ hãi cô ta mang đến cho cô ta cũng giảm bớt, Đào Lâm xốc chăn lên, há miệng thở dốc, trong đầu đều là dáng vẻ của Minh San.
Từ chỗ sâu nhất trong ký ức của Đào Lâm nhớ lại lần đầu tiên hai người gặp nhau. Khi đó các cô vừa mới dọn đến phòng ngủ mới này, mọi người đều rất xa lạ, cơ bản không nói gì, lúc ấy cô ta cần lau cái gì đó, cho nên xin Minh San - người duy nhất ở phòng ngủ một tờ khăn ướt, nữ sinh mập mạp kia luống cuống tay chân lấy khăn ướt ra, đưa qua cả gói, xấu hổ bổi rối.
Sau đó, hai người nói nhiều hơn, quan hệ cũng tốt hơn, bởi vì nguyên nhân cùng phòng ngủ, bình thường tan học cùng nhau, cùng đi căn tin ăn cơm. Nhưng bởi vì dáng vẻ của Minh San, luôn dẫn tới một ít ánh mắt.
Người lạ còn tốt hơn một chút, nhưng ở lớp, Đào Lâm phát hiện các cô đã bị cái vòng nhỏ hẹp của Kỷ Xu xa lánh, bởi vì Minh San, cô ta không thể hoà nhập vào trong tập thể, có khi còn phải chịu bắt nạt cùng nhau.
Tất cả đều bởi vì Minh San! Cho nên cô ta càng ngày càng không kiên nhẫn với Minh San, có khi ánh mắt lạnh lùng nhìn cô bị bắt nạt và cười nhạo… Sau đó, Kỷ Xu tới tìm cô ta, cho cô ta 500 tệ, đối với gia đình như Kỷ Xu mà nói, 500 tệ không tính là gì, nhưng đối với cô ta đã là rất nhiều.
Kỷ Xu muốn cô ta giúp đỡ khiến cho Minh San mất mặt.
Cô ta cầm tiền, cảm thấy cái này cũng không có gì, dù sao đây vẫn luôn là cuộc sống của Minh San, vì thế khi lấy quần áo cho Minh San cô ta đã dùng kéo cắt một lỗ trên quần của cô.
Minh San quả nhiên bị cười nhạo, ngày đó cô rất âm trầm, sau đó lại xin nghỉ, lại sau đó, mọi người đều bị cô trả thù…
Đào Lâm quấn chặt chăn, cô ta hẳn là nên nghĩ đến sớm hơn, như vậy, cô ta sẽ không trộm báo cáo cô, nghĩ đến đôi mắt đêm qua, Đào Lâm rùng mình một cái.
“Thùng thùng thùng…”
Cửa phòng ngủ bị gõ vang, giây tiếp theo, dì quản lý mở cửa phòng ngủ tiến vào thăm dò, nhìn thấy Đào Lâm vẫn còn nằm trên giường nói: “Dậy nhanh lên, hai mươi phút nữa sẽ kiểm tra vệ sinh.” Nói xong, cô ta quay đầu nhìn thoáng qua số phòng bên ngoài: “Giường số một phòng 301, lát nữa tôi quay lại đâu, nếu em còn ở trên giường, tôi sẽ trừ điểm của em.”
Cảm xúc vừa mới lấy lại của Đào Lâm bị hiện thức đánh bại, cô ta nhận lệnh bò dậy khỏi giường.