Trong phòng ngủ, mặt Phạm Lộ Gia trắng bệch nhìn về phía Minh San bên này.
Nhưng Minh San ở ngay giữa trung tâm sự việc hoàn toàn không chịu ảnh hưởng, cô điều chỉnh dáng ngồi thoải mái: “Đúng vậy, là em.”
Viên Hạo Quần: “...” Lần đầu tiên hắn ta gặp được học sinh bình tĩnh nói chuyện với mình như vậy.
Minh San này, hắn ta không có ấn tượng gì, trong trí nhớ trước đây chưa từng vi phạm quy định, nhưng nhìn phản ứng này, như một cái gai đâm vào mắt người khác.
Suy nghĩ này vừa loé lên trong đầu Viên Hạo Quần, hắn ta đã xụ mặt nói: “Chúng tôi nhận được tin báo của một bạn học, em ở trong phòng ngủ vẽ bùa bán cho bạn học, công nhiên hoạt động mê tín dị đoan ở trong trường học.”
Minh San ngẩng đầu nhìn lướt qua Đào Lâm ở phía bên kia.
Đào Lâm còn chưa kịp thu lại nụ cười cứng đờ trên khuôn mặt, cô ta dịch sang bên cạnh, muốn nhờ cơ thể cao lớn của Viên Hạo Quần che đi ánh mắt của Minh San.
Minh San cầm một bộ lá bùa lên đưa cho Viên Hạo Quần xem: “Thầy, cái này gọi là bùa vui vẻ tăng cường trí nhớ, chỉ là một lời chúc tốt đẹp để các bạn học sinh chúng em nỗ lực học tập, nó là một loại dưỡng chất tinh thần.”
Phạm Lộ Gia bên kia cũng phản ứng lại, đánh bạo nói: “Đúng vậy đúng vậy, là một loại dưỡng chất tinh thần, em đeo nó lên, cảm giác cả người tràn đầy nhiệt huyết học tập!”
Viên Hạo Quần: “...”
Không nghe Phạm Lộ Gia, Viên Hạo Quần trực tiếp nói với “chủ mưu” Minh San: “Em lấy những thứ này bán lấy tiền, tôi nghe nói một bộ phải mấy trăm!”
Minh San sửa lại: “Không có, đó là giá đã giảm sâu, một bộ mới có hai trăm, nhưng em đều trực tiếp bán một trăm năm mươi.”
Viên Hạo Quần cười: “Em còn cảm thấy ít sao?” Hắn ta lại đột nhiên thu lại nụ cười, đập tay xuống bàn phát ra tiếng vang: “Đây là trường học, không phải chợ! Em tới đây là để học tập!”
Toàn bộ khí thế bùng phát, trong phòng ngủ Phạm Lộ Gia sợ đến mức giống như con chim cút nhỏ, kết quả biểu cảm của Minh San đang đương đầu lại không thay đổi gì, bình tĩnh đối diện với Viên Hạo Quần: “Thầy, em bán bùa trái với nội quy trường học sao?”
Viên Hạo Quần không nói chuyện, nhìn chằm chằm Minh San một lúc lâu rồi nói: “Không có.”
Minh San nói thầm: “Em vừa mới nói phía trên không nhìn thấy.”
Viên Hạo Quần: “...”
Hắn ta bỗng nhiên nhớ tới lúc trước có một thầy giáo có kinh nghiệm dạy học mấy chục năm nói qua một câu: [Có một vài học sinh phản nghịch đã khắc sâu vào xương tuỷ, một câu nói có thể khiến bạn tức đến hộc máu.]
Viên Hạo Quần nghĩ thầm, có lẽ bản thân gặp phải học sinh như vậy.
Hắn ta còn nhỡ thầy giáo già kia nói, nếu thật sự gặp được học sinh này, đừng cứng rắn với họ, mà hãy mềm mỏng lại.
Sắc mặt Viên Hạo Quần dịu hơn: “Mặc dù nội quy trường học quả thật không có quy định như vậy, nhưng loại tình huống này của em rốt cuộc cũng ảnh hưởng không tốt lắm, tôi sẽ tịch thu đồ vật trước, trở về tôi sẽ trao đổi một chút với lãnh đạo quyết định chuyện của em.”
Nói xong, hắn ta muốn lấy những lá bùa trên bàn.
Minh San vội duỗi tay ra ngăn lại: “Để tự em lấy, thầy không biết thứ tự, khi trả về em lại phải sửa lại một lần nữa, rất phiền phức!”
Viên Hạo Quần: “...” Người này nghĩ thật hay, còn nghĩ tới chuyện trả về.
Nhưng cuối cùng hắn ta cũng không mạnh mẽ thu những lá bùa đó.
Minh San xếp từng bộ xong, hỏi Phạm Lộ Gia túi mua hàng trong suốt cô ấy lấy từ siêu thị, bỏ lá bùa vào trong, bóp chặt lại đưa cho Viên Hạo Quần: “Thầy, chờ khi thầy trả lại bùa cho em, mời em ăn bữa sáng bánh bao nhân trứng sữa ở căn tin, thứ đó bạn học đoạt quá nhanh, em không đoạt được, hình như số lượng giáo viên được rất nhiều.”
Viên Hạo Quần không biết nên lộ ra biểu cảm gì: “Được, chờ em tốt nghiệp tôi mời em ăn.”
Minh San: “Chắc là không lâu như vậy đâu.”
Viên Hạo Quần đã không muốn nói chuyện, hắn ta cảm thấy bản thân còn trẻ tuổi, huyết áp chắc là có hơi cao.
Chờ sau khi Viên Hạo Quần và dì quản lý phòng ngủ rời đi, Phạm Lộ Gia vội vàng đóng cửa lại, vỗ ngực dựng ngón tay cái lên nói với Minh San: “Cậu quá trâu bò!”
Minh San mỉm cười, quay đầu, duỗi tay giữ chặt Đào Lâm đang muốn chạy lên giường trên.
Đào Lâm bị cô kéo từ cầu thang xuống, sợ tới mức hét lên một tiếng, nhưng khi đứng vững, lại trừng mắt với Minh San: “Cô điên rồi! Suýt chút nữa tôi đã ngã xuống đất!”
Minh San: “Hai bậc thang, cô cũng không phải đứa trẻ một mét, không ngã được, chúng ta tâm sự.”
Nháy mắt Đào Lâm chột dạ, quay mặt nói: “Tôi và cô không có chuyện gì để nói.”
Minh San duỗi tay xoa mặt cô ta, khuôn mặt mập mạp không có biểu cảm gì nói: “Tôi muốn nói với cô, chuyện cô báo lần này không có tác dụng gì đối với tôi, nhưng, tôi lại có hơi không vui.”
Tim Đào Lâm đập nhanh không thể lý giải được, từ lòng bàn chân toát ra một sự lạnh lẽo, không biết vì sao, Minh San như vậy làm cho cô ta càng sợ hãi. Cô ta cố gắng áp chế cảm xúc xa lạ đột nhiên dâng lên trong cơ thể, kiên quyết không thừa nhận: “Không phải tôi báo cáo cô.”
Minh San buông tay ra: “Tuỳ cô.”