Chương 17

Cô ấy tưởng giữa trưa nghỉ ngơi tốt, cho nên trạng thái bản thân đặc biệt tốt, nhưng sau khi kết thúc tiết lịch sử thứ hai, thời gian sự kiện mà giáo viên giảng cô ấy cũng nhớ rõ ràng, Phạm Lộ Gia bảo bạn ngồi cùng bàn hỏi lại, bản thân trả lời, vậy mà trả lời đúng toàn bộ thời gian sự kiện!

Tất cả kiến thức giáo viên giảng trên lớp học cô ấy đều nhớ rõ.

Mặc dù bây giờ phần lớn kiến thức đều là ôn tập, nhưng Phạm Lộ Gia còn có rất nhiều chỗ mơ hồ, đây vẫn là lần đầu tiên cô ấy vô cùng chắc chắn đáp án của mình.

Trong lòng cô ấy kích động, không khỏi nhìn về phía Minh San, lại phát hiện Minh San không ở chỗ ngồi, Phạm Lộ Gia lại lấy quyển từ đơn ra bắt đầu học thuộc, từ trọng điểm sắp xếp theo thứ tự hai mươi sáu chữ cái, nhưng mỗi lần cô ấy đều bắt đầu từ chữ a lại kết thúc ở chữ a, vẫn luôn không kiên nhẫn, lần này lấy ra, những từ đơn buồn tẻ nhạt nhẽo đó ở trong mắt của cô giống như rất vui vẻ, Phạm Lộ Gia xem đến chuyên tâm lạ thường.

Chờ đến khi ba người tụ lại một chỗ, Tống Ninh Na phát hiện cả người Phạm Lộ Gia ở trong một loại trạng thái phấn khởi, hơn nữa người này vừa nhìn thấy Minh San đã ôm lấy: “Dùng quá tốt, dùng quá tốt! Minh San, tớ tuyên bố cậu chính là thần của tớ!”

Minh San không có biểu cảm gì, là một nhà buôn bán có tâm, cô vẫn nói rõ đặc điểm của bùa vui vẻ tăng cười trí nhớ: “Thứ này chỉ là tạm thời tăng trạng thái tinh thần lên, thời gian có hạn.”

“Đủ rồi đủ rồi.” Phạm Lộ Gia bắt lấy tay Minh San: “Tớ muốn một bộ nữa, không, năm bộ.”

Minh San: “Được, buổi tối quay lại phòng ngủ vẽ cho cậu.”

Nghe hai người nói chuyện Tống Ninh Na cũng hiểu rõ, đè bả vai Phạm Lộ Gia lại khẩn trương hỏi: “Thật sự có tác dụng.”

Ánh mắt Phạm Lộ Gia sáng lên, dùng sức gật đầu: “Cậu thử xem, bây giờ tớ có loại tự tin, cảm giác mình có thể đỗ Bắc Đại.”

Tống Ninh Na: “... Bỏ từ cảm giác đi, tớ thấy cậu quả thật rất tự tin.”

Đó là trường học mơ ước của các sinh viên khoa xã hội, hầu hết mọi người chỉ nghĩ về nó.

Nhưng Tống Ninh Na vẫn động lòng, chuyện dán một tờ giấy, cũng không phiền phức: “Ngày mai tớ sẽ dùng.”

Bây giờ là buổi tối, dùng một lá bùa quá lãng phí.

Ngày hôm sau bọn học Tống Ninh Na ôm tâm lý dùng thử cũng nếm được vị ngọt của bùa vui vẻ tăng cường trí nhớ, hành động còn nhanh hơn Phạm Lộ Gia, không chờ đến giữa trưa, hết tiết thứ ba đã tìm Minh San, ánh mắt như lửa nóng: “Tớ muốn thêm hai bộ.”

Minh San ngáp một cái: “Được.”

Tống Ninh Na: “Giữa trưa tớ sẽ chuyển tiền cho cậu.” Dù sao đang ở trong lớp, không cho dùng điện thoại.

Quách Bằng ngồi ở bàn trước thấy hai người nói chuyện, quay đầu hỏi: “Hai bộ gì vậy?”

Tống Ninh Na không nói thẳng, mà nhìn Minh San. Một tay Minh San chống đầu, lười biếng nói: “Một bộ bùa vui vẻ tăng cường trí nhớ giúp học tập.”

Quách Bằng trợn tròn mắt, đột nhiên di chuyển cho ngồi: “Bùa vui vẻ tăng cường trí nhớ? Không phải đã thất truyền rồi sao?”

Minh San nhướng mày, không nghĩ tới bạn học ngồi bàn trước thật sự hiểu chút về thứ này.

Quách Bằng gấp không chờ nổi hỏi: “Ai vẽ bùa vui vẻ tăng cường trí nhớ? Đạo trưởng nào vậy, cầu giới thiệu! Thứ lợi nước lợi dân này nhất định phải mở rộng, cái này có thể cứu được bao nhiêu thiếu thiếu nữ đã sắp chết đuổi trong biển học đó, quả thật chính là cha mẹ tái sinh của tôi!”

Minh San: “... Cũng không cần, bây giờ cô ấy không muốn có đứa con lớn như cậu.”

Quách Bằng: “Sao cậu biết? Quả thật tôi rất hiếu thuận!”

“Bởi vì bùa vui vẻ tăng cường trí nhớ là tôi vẽ.” Minh San chỉ vào mình nói.

Quách Bằng: “...” Cậu ta nhìn chằm chằm Minh San hai giây, vẻ mặt nghi ngờ: “Cậu?”

“Đúng vậy, nếu tôi nói dối sẽ để cho cậu là con trai tôi.” Minh San giơ tay thề.

Quách Bằng: “... Tôi tin cậu.”

Hay cho lời thề độc.

Minh San hỏi cậu ta: “Cậu còn muốn hay không, cho cậu trước một giá, một trăm năm mươi tệ một bộ, 28 lá bùa, mỗi ngày dùng một lá có thể dùng được khoảng một tháng, không có cửa hàng nào như vậy đâu.”

Những gì Minh San nói trùng khớp với thông tin mà Quách Bằng biết được về bùa vui vẻ tăng cường trí nhớ, cậu ta là theo người nhà đi nghe một vị đạo trưởng lâu năm nói, lúc ấy nghe thấy chức năng của một lá bùa mạnh như vậy để lập tức để ý, nhưng không nghĩ tới đạo trưởng nói đó là người xưa để lại, bây giờ chỉ có tư liệu ghi chép, về phần bùa này vẽ như thế nào, đã sớm thất truyền.

Quách Bằng còn nhớ rõ lúc ấy bản thân có bao nhiêu tiếc hận.

Không nghĩ tới bây giờ lại nghe được thông tin của bùa vui vẻ tăng cường trí nhớ, nhưng… Quách Bằng đánh giá chiếc cằm đôi tròn trìa và đôi mắt sắc sảo của Minh San: “Khuôn mặt này của cậu không có độ đáng tin gì cả.”

Minh San: “Khuôn mặt chỉ là túi da bên ngoài, cuối cùng không phải là bộ xương khô hoặc thành tro, nhìn như thế thật nhàm chán. Một câu, bộ lá bùa này cô có muốn hay không?”

“Muốn.”