Chờ sau khi Minh San đi bộ một vòng quay về, Ứng Vũ Quân hỏi cô: “Có cần tôi giảng nội dung phần sau của đề cho cậu không?”
Dù sao trước đây thỉnh thoảng Minh San cũng sẽ hỏi cậu ấy đề, hơn nữa hôm nay cậu ấy còn mượn vở ghi chép của bạn cùng bàn, giúp đỡ lẫn nhau là chuyện nên làm.
Minh San gật đầu: “Ngày mai cậu giảng cho tôi nghe.” Ánh mắt cô liếc nhìn bài thi toán học, thô bạo mà nhét nó vào trong ngăn bàn: “Hôm nay tôi không muốn lại nhìn thấy thứ này!”
Ứng Vũ Quân: “...”
Đã không có toán học làm phiền lòng, tâm trạng của Minh San tốt hơn rất nhiều, cô mở sách giáo khoa ngữ văn ra, bây giờ mặc dù chữ viết khác với thời đại của cô, nhưng nguyên thân vẫn còn ký ức lúc trước học tập, Minh San ứng phó cũng không quá tốn công.
Hơn nữa cuộc sống học sinh đơn giản, chủ yếu là học tập, còn lại chính là ăn và ngủ, Minh San cho rằng mình sẽ thích ứng được.
Sau khi kết thúc tiết tự học buổi tối, Minh San đi về toà nhà ký túc xá, thời gian này tất cả đều là học sinh, cùng nhau nói cười đi vào bên trong.
Minh San vừa mới đi vào ký túc xá nữ được ba bước, cô đã cảm thấy một luồng âm khí, cô hơi nhướng mày, đi lên tầng hai, âm khí càng nặng, ở giữa tầng hai và tầng ba có một chỗ ngoặt, có một con quỷ mặc váy đỏ không đầu đứng ở chân tường, cơ thể nó hoảng loạn mờ mịt quay qua quay lại, dưới mặt đất cách chỗ cô ta hai ba bước chân có một cái đầu, mái tóc đen dài che kín mặt, chỉ để lộ ra một đôi mắt, điên cuồng chuyển động, cố gắng di chuyển trốn tránh những bước chân đang giẫm trên mặt đất.
“Ôi ôi ôi, đừng giẫm vào tóc tôi!”
“A, cô vậy mà giẫm vào mặt tôi!”
“Ôi, đi đường có thể chú ý dưới chân được không…”
Cô ta không né còn tốt, mỗi lần né đều chuẩn xác nhận được bàn chân của đối phương.
Minh San: “...” Có thể nhận được chân chuẩn như vậy, cũng là kỳ tích.
Cuối cùng quỷ bị giẫm đến phát khóc, toàn bộ hành lang đều là tiếng kêu ngao ngao của quỷ, Minh San theo dòng người đi lên phía trước, đúng lúc cái đầu lăn đến dưới chân cô.
Minh San: “...”
Cái đầu ngước lên nhìn đế giày, lập tức nhắm hai mắt lại, nhưng lại không cảm giác được bị giẫm như trong dự đoán, ngược lại sườn mặt bị đá một cái, sau đó cô ta đột nhiên bay lên, “phanh” một tiếng đυ.ng phải đồ vật lạnh lẽo quen thuộc.
Quỷ không đầu khom lưng, vươn cánh tay trắng xanh, nhặt cái đầu vừa đυ.ng dính chân của mình lên, đặt lại lên cổ, lộ ra một đôi mắt nhìn chằm chằm vào bóng dáng đang theo dòng người đi lên kia.
Cô ta nhẹ nhàng tiến lên phía trước, cơ thể uyển chuyển bay lên, xuyên qua nhóm người, những người bị cô ta xuyên qua đồng thời cảm thấy rùng mình, âm dương giao nhau, tất cả đều không cảm thấy dễ chịu.
Nhưng quỷ không đầu này cuối cùng vẫn đuổi kịp Minh San, cô ta đến bên cạnh Minh San, đôi mắt loé lên ánh sáng: “Cô có thể nhìn thấy tôi? Cảm ơn cô đã đá đầu tôi lại. Giới thiệu một chút, tôi là Tiểu Tiểu, là một mãnh quỷ ở trung học Tấn Hải.”
“...”
Mãnh quỷ, mãnh quỷ bị người giẫm vào mặt sao?
Quỷ không đầu nói một hồi, Minh San cũng không để ý đến cô ta, mắt nhìn thẳng, trực tiếp đi về phòng ngủ. Khi cô trở về phòng ngủ đã có người, một người là Phạm Lộ Gia, cô ta vừa mới rửa mặt xong, tóc xoăn ở thái duơng vẫn còn hơi ướt, trên tay cầm một cái mặt nạ còn chưa bóc.
Một người khác vừa cởϊ áσ đồng phục, nhìn thấy Minh San tiến vào, tròng mắt chuyển động, ngồi xổm xuống lấy một chậu rửa mặt ở dưới giường ra, ném áo đồng phục vừa thay vào trong chậu rồi đưa qua cho Minh San, rất thân thiết nói: “Minh San, hôm nay cơ thể tớ không được khoẻ, cậu giúp tớ giặt áo đồng phục được không? Lần sau tớ lại giúp cậu, cảm ơn!”
Phạm Lộ Gia đắp mặt nạ lên mặt liếc mắt nói: “Lần sau, lần sau, Đào Lâm, tớ chưa bao giờ nhìn thấy “lần sau” cậu giặt quần áo cho Minh San.”
Đào Lâm hợp tình hợp lý nói: “Không phải tớ không có thời gian sao? Hơn nữa, quan hệ giữa tớ và San San rất tốt, không so đo những thứ này.” Cô ta nhìn Minh San: “San San, cậu nói cậu có giúp tớ hay không?”
Minh San nhìn sắc mặt của Đào Lâm, nuốt câu “Tôi là mẹ cô à” sắp thốt ra lại, cười nhận lấy chậu: “Giúp.”
Đào Lâm đắc ý liếc mắt nhìn Phạm Lộ Gia một cái.
Lần này Phạm Lộ Gia không làm khó dễ Đào Lâm nữa, mà để lại ánh mắt xem thường cho Minh San: “Tớ thật sự là nhìn lầm cậu.”
Minh San: “...”
Quỷ không đầu ở một bên tức giận không nhẹ, chỉ vào Đào Lâm vừa rồi giả vờ nói lời thân thiết: “Vừa rồi cô ta dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn cô, cô tỉnh táo một chút đi! Cô ta căn bản không xem cô là bạn, cô ta đang lợi dụng cô!”
Nhưng Minh San giống như không nghe thấy gì, trực tiếp cầm chậu đi ra ngoài.
Mỗi phòng ngủ của cao trung Tấn Hải đều có nhà tắm riêng, nhưng ngoài cái này ra, còn có một phòng tắm công cộng, lần này Minh San đến phòng này.
Quỷ không đầu vẫn còn ở bên cô lải nhải: “Cô kết giao với người bạn như vậy là không có tiền đồ, loại người này sẽ giúp cô giặt quần áo sao? Cô nên trực tiếp ấn đầu cô ta vào trong chậu, ấn hết cả khuôn mặt!”
“Tôi không giặt, cô giặt.” Minh San bỗng nhiên nói.