"Chưa thành Tiên Đế, thân ta nào có thể tịch diệt!"
Thanh niên cầm kiếm bị chính hóa thân do Dương Xuân Minh đánh nổ nhưng trong nháy mắt hắn liền lập tức sống lại.
Tiên Vương bị đánh tan thân thể cùng với linh hồn, sự tích, thông tin của bản thân bị xóa bỏ cũng có thể ngay lập tức sống lại, trở về đỉnh phong. Thật sự rất khó gϊếŧ chứ nói chi là Chuẩn Tiên Đế đã được cường hóa bởi lực lượng không biết.
"Ngày hôm nay ta liền dùng Tru Tiên Trận Đồ đánh nát Hỗn Độn hải, cắn nuốt toàn bộ sinh linh để ta thành Tiên Đế."
Cả thanh niên cầm kiếm cùng với bản sao do Dương Xuân Minh tạo ra đều kích hoạt Tru Tiên Trận Đồ, Tru Tiên tứ kiếm lập tức tạo thành bốn cửa trận.
Hai loại vô thượng trận pháp va vào nhau không ngừng đối kháng, dư âm của nó gây lên tai nạn cho toàn bộ chư thiên.
Hai người không ngừng giao thủ, pháp thuật thần thông so đấu, tiếng leng keng do vũ khí va chạm phát ra không dứt, mỗi một kích đánh ra đều để cho đối phương không ngừng ho ra máu.
Trận chiến vừa mới xảy ra chỉ có vài phút nhưng mấy người này đã đánh đến thiên băng địa liệt.
Theo thời gian, những hóa thân do Dương Xuân Minh tạo ra đang có dấu hiệu suy yếu, thực lực của nó từ Chuẩn Tiên Đế cực cảnh đang không ngừng giảm xuống đỉnh phong.
Cả thanh niên cầm kiếm và hai kẻ cầm đĩa ngọc với Thái Cực đồ đều nhìn ra điểm này.
"Chúng ta cùng hợp lực lại, ra một kích quyết định để tiêu diệt đám giả mạo này đi."
Trận chiến dần nghiêng về một bên.
Thanh Bình kiếm, Thái Cực đồ cùng với đĩa ngọc lập tức bay lên trước đỉnh đầu của ba người, hào quang phát sáng, sinh ra vô tận lực lượng.
Kiếm ý tung hoành phá tan những gì cản đường nó, âm dương hợp nhất, ba ngàn đại đạo đồng loại đánh ra, hợp thành một tuyệt kỹ vô địch có thể thiết lập lại tất cả, nó rơi trúng vào ba hóa thân của Dương Xuân Minh.
Ba cái hóa thân cũng hợp lực lại, dùng toàn bộ vốn liếng của mình để đỡ đòn tấn công nhưng thất bại, toàn thân rạn nứt như từng cái mạng nhện trên ngươi, xương cốt bị đánh gãy, linh hồn chịu trọng thương.
"Răng rắc."
Ba cái hóa thân không thể chịu nổi đợt công kích từ đó sinh ra tiếng vỡ nát cuối cùng tan biến.
"Hộc hộc."
Để có thể tiêu diệt những hóa thân đã khiến cho những kẻ địch phải dùng ra những chiêu mạnh nhất, dù cho trong thân thể chúng có vô hạn thế giới vận chuyển để hồi phục sức mạnh nhưng cũng cần một chút thời gian.
Bộp! Bộp!
"Không ngờ các ngươi nhanh như vậy đã có thể đánh bại toàn bộ hóa thân do ta biến ra nha, có tiến bộ hơn trước."
Tiếng vô tay vang lên, Dương Xuân Minh xuất hiện trước mặt bọn hắn.
"Chết!"
Ba kẻ này khi vừa nhìn thấy Dương Xuân Minh thì nộ khí trùng thiên, lập tức bày ra thần thông của mình, mỗi một bước chân bước ra đều đã vượt qua thời gian mà lao đến gần Dương Xuân Minh.
"Thái Cực Âm Dương, nắm giữ sinh tử. Bát Quái lô luyện hóa chư thiên."
Lão già ném ra Bát Quái lô, ý đồ muốn nhốt Dương Xuân Minh vào trong đó, Thái Cực đồ nắm giữ khái niệm, quy tắc của sinh tử có thể định sự sống chết của người khác.
"Ba ngàn đại đạo, chúng diệu chi môn."
Đĩa ngọc bay lên tỏa ra hào quang lấp lánh, thứ này bao gồm toàn bộ ba ngàn đại đạo, có không gian, thời gian, lực lượng.. Uy năng vô tận, lão già này năm đó dựa vào thứ này đã một đường hát vang, quét ngang toàn bộ thiên kiêu, nhờ tham ngộ ba ngàn đại đạo trong cái đĩa ngọc mà sáng tạo ra hệ thống tu luyện hiện tại.
"Tru Tiên, Tuyệt Tiên, Lục Tiên, Hãm Tiên!"
Thanh niên quát lớn một tiếng, bốn thanh kiếm xếp thành vô thượng trận pháp, đánh ra một kích vô địch cổ kim tương lai.
Ba đòn tấn công cứ thế mà lao đến, những gì cản trở trước mắt đều tan biến, những thế giới không chịu nổi áp lực này lập tức vỡ tan.
Dương Xuân Minh liền tế ra một cái chuông, trên chuông khắc đầy đạo văn sáng lạn, công thủ toàn vẹn.
Oanh!
Trên thân chiếc chuông bắt đầu xuất hiện vết nứt, hiển nhiên bản thân nó đã có chút không chịu nổi.
Khói bay mù mịt từ đòn tấn công bắt đầu mất đi. Hiện ra một bóng người, hắn vẫn cứ hiên ngang mà đứng.
Tay cầm thanh kiếm, mười loại đại đạo hợp nhất, lực lượng không biết lại sinh ra.
Lập tức chém đứt cả ba kẻ địch, khiến bọn hắn chết cũng không biết chết thế nào.
Đến lúc này Dương Xuân Minh mới vung kiếm.
Tốc độ của hắn quá nhanh, khiến cho đường kiếm đã chạm đến kẻ thù trước khi hắn vung kiếm.
"Kết thúc rồi."
Dương Xuân Minh thở dài một hơi.
Đánh chín vạn năm cuối cùng cũng kết thúc, mười năm trước hắn bế quan, nghiên cứu cách tiêu diệt lực lượng không biết thì đột nhiên phát hiện phía trên mình là một người khổng lồ đang nhìn.
Sau này Dương Xuân Minh mới biết bản thân chỉ là một nhân vật tiểu thuyết do người khác sáng tạo ra, nhiệm vụ của hắn là tu luyện, đánh bại bốn con trùm chính là bốn kẻ vừa rồi.
Tất cả những điều bản thân đã cố gắng hóa ra là do người khác an bài, khi mới biết điều này hắn rất sốc, hắn không cam tâm làm một con rối do người khác điều khiển.
Đương nhiên hắn biết được sau khi tiêu diệt bốn cường địch của mình thì bản thân cũng sẽ có thể thoát khỏi điều khiển của người phía trên.
"Đi thôi, đi xem tầng thực tại phía trên đã sáng tạo ra ta như thế nào."
Lực lượng không biết lại xuất hiện, một vết rách thời không lại sinh ra sau đó Dương Xuân Minh mới vung kiếm.
Hắn bước chân vào vết thời không.
* * *
Thế giới hiện thực.
Một thanh niên đang miệt mài ngồi bấm máy tính.
Dung mạo bình thường, thậm chí là rất gầy gò, hai bên má hóp lại, đôi mắt có quầng thâm bao quanh.
Người này chính là tác giả, người sáng tạo ra Dương Xuân Minh.
"Giờ thi xong rồi, cố cày mấy chương tiểu thuyết kiếm tí xu vậy. Nếu mà những người đọc đều đăng ký tài khoản trên trang chính thì tốt biết mấy, hơn bốn ngàn lượt đọc mà kiếm lẹt đẹt chỉ có hơn một ngàn xu."
Thanh niên than thở, truyện hắn viết không phải hay, thậm chí là rất dở tệ. Nhưng hắn vẫn tiếp tục viết, hắn sáng tạo ra Dương Xuân Minh vì muốn tạo ra một câu chuyện, nơi những đau khổ không còn. Hắn muốn Dương Xuân Minh thay hắn đi thay đổi những bi kịch đáng tiếc kia.
Có thể nói Dương Xuân Minh chính là hắn một phần nào đó.
Trong lúc người này đang than thở thì phía sau hắn đang có một người quan sát từng cử chỉ, hành động, thậm chí là cả suy nghĩ của hắn.
Người đó chính là Dương Xuân Minh, khi hắn mới đến đây thì hắn cũng biết rằng nơi này chỉ là một thế giới bình thường.
Không có tu tiên giả, bản thân thanh niên trước mặt cũng chỉ là một học sinh mới hoàn thành bài thi tốt nghiệp cấp ba, còn đang đợi báo điểm.
Người thanh niên sáng tạo ra thử thách, kẻ địch cho Dương Xuân Minh chỉ là một quá trình, cần một quá trình để nhân vật của hắn có thể danh chính ngôn thuận đạp vào cảnh giới Tiên Đế.
Hắn không muốn nhân vật của mình như mấy nhân vật trong tiểu thuyết khác, xuyên qua đến thế giới khác liền nhận được hệ thống vô địch, cuối cùng là não tàn đi thu nữ nhân không khác gì con ngựa giống.
Nhân vật của hắn là tu luyện khổ cực đi đến đỉnh cao mà không phải dựa vào hệ thống.
Hắn muốn Dương Xuân Minh đi làm bà mai, chính là những người mai mối nhân duyên cho người khác.
"Không hổ là người sáng tạo ra ta."
Dương Xuân Minh không ngừng gật đầu, giơ ngón tay cái.
Theo hắn thấy người này sáng tạo ra hắn, cho hắn vô thượng căn cơ, để bản thân quét ngang vô địch, cuộc đời hắn cùng những người xung quanh hắn không bao giờ gặp bi kịch, có thì bản thân cũng đã sửa lại bi kịch đó rồi.
"Cảm ơn ngươi, người sáng tạo."
Lời nói tựa như gió, bay vào trong tai thanh niên kia.
Thanh niên quay đầu lại thì không thấy ai.
"Ma à?"
Thanh niên tò mò một tiếng, cuối cùng không để ý đến mà tiếp tục gõ chữ trên máy tính.
Còn Dương Xuân Minh lúc này đã không ở nơi này.
Hắn vượt qua mọi chiều không gian, thứ nguyên, vượt trên mọi loại thực tại, ở nơi không ai, thứ gì, vật gì, thực thể, khái niệm, quy tắc nào đó có thể chạm đến được.
"Có lẽ lực lượng không biết này chính là hy vọng, hy vọng của ta, của người sáng tạo, của bất cứ ai muốn chạm đến ước mơ, hạnh phúc của mình."
Dương Xuân Minh hiểu ra rằng, chỉ cần còn hy vọng, cho dù tuyệt vọng có dập tắt đi, dù khái niệm có bị xóa bỏ, dù mọi nhân quả, quy tắc không tồn tại thì đến một lúc nào đó hy vọng vẫn sẽ lại sinh ra, hoặc nó vẫn luôn tồn tại.
Dương Xuân Minh bất tri bất giác đã vượt qua cả Tiên Đế. Không còn bị trói buộc bởi thứ tầm thường giới hạn sinh linh gọi là cảnh giới, hiện tại hắn không gì không làm được, không gì là không biết, hắn tồn tại ở khắp chiều không gian, thứ nguyê, thực tại, thời gian, hắn có mặt ở bất cứ đâu.
Hắn muốn làm gì thì làm, không người có thể cản trở hắn.
"Nên để lại cho thế giới huyền huyễn của ta vũ khí, để tương lai nó bảo vệ được người thân của ta."
Hắn sắp phải đi lữ trình của riêng mình rồi.
Mười loại vũ khí liền trở về Bình An tông. Bản thân hắn cũng đã đi trở về thế giới của mình trước khi được xuyên qua, tạm biệt cha mẹ của mình, cha mẹ của hắn hiện tại căn bản không người dám động, họ đều đang tu luyện.
"Phong ấn khả năng toàn trí, phong ấn khả năng toàn hiện."
Hắn tự khóa lại những sức mạnh của mình, chỉ để lại khả năng toàn năng, dù sao biết tất cả cũng khá là chán, có mặt ở khắp nơi thì còn gọi gì là lữ trình du lịch nữa.
"Nên chọn thế giới đầu tiên nào để dừng chân đây?"
Dương Xuân Minh đang phân vân không biết lên đi đến thế giới nào.
Đột nhiên trong đầu hắn hiện ra một con mèo máy màu xanh, nó có một cái túi thần kỳ, bên trong là một không gian bốn chiều chứa đựng rất nhiều bảo bối.
"Liền quyết định là nơi đó đi."
Nói rồi, lực lượng của hy vọng lại hiện ra.
Một con đường thời không hình thành.
Đã một triệu tuổi bây giờ lại mang tâm tính của thanh niên, hào hứng mà bước vào.