Kể từ ngày Dương Xuân Minh đi đến thế giới này đã được mười năm.
Những năm tháng hắn khổ tu bên trong rừng núi hoang vu, những động tĩnh mà hắn phát ra trong mười năm này đã để cho người bên trong thành trì cạnh khu rừng khϊếp sợ.
Những tu sĩ trong thành nghĩ cũng không dám nghĩ rằng sẽ có người có thể tự do đi lại bên trong khu rừng Tĩnh Lặng.
Bọn hắn chỉ coi là một đại khủng bố trong khu rừng sẽ giáng lâm xuống thế gian này. Năm năm trước, từng có một vị đại năng cảnh giới Hóa Thần tinh thông bói toán đã thử nhìn trộm số trời vì muốn biết được bí ẩn trong khu rừng.
Kết quả là, Thiên đạo đã giáng xuống trừng phạt, bốn mươi chín trận lôi kiếp mang theo uy lực của cảnh giới Hợp Đạo, ngay khi tia sét đầu tiên giáng xuống thì vị đại năng cảnh giới Hóa Thần này đã bị đánh chết tươi, không còn chút cặn bã nào cả.
Điều này nhanh chóng truyền ra cả tòa thành, thậm chí là toàn bộ Cửu Thiên Thập Địa (1). Bởi lẽ tu đạo đã khó khăn, mỗi lần vượt qua một đại cảnh giới chính là vượt qua một tầng trời, cảnh giới càng cao thì tu sĩ ở những cấp độ này càng ít.
Cảnh giới Hóa Thần được xưng là đại năng, là chiến lực chủ chốt của các thế lực, đi đến đâu cũng có người chào đón. Vậy mà giờ đây chỉ vì muốn tìm ra bí mật bên trong khu rừng liền bị trời phạt.
Sự kiện này cũng khiến cho các thế lực muốn xâm nhập vào khu rừng co đầu rụt cổ lại, không còn dám đánh chủ ý với khu rừng nữa.
* * *
Dương Xuân Minh bây giờ dùng tốc độ cực nhanh để bay ra khỏi khu rừng Tĩnh Lặng.
"Đến rồi!" Thanh âm có chút kích động, mang theo một chút sợ hãi cùng với hồi hộp.
Hiện tại Dương Xuân Minh đã bay ra khỏi khu rừng, trước mặt hắn là một tòa thành trì, từ bên ngoài hắn có thể thấy những tòa nhà cao đến chọc trời, vô số tông môn tu tiên được xây dựng trên bầu trời xanh.
Dưới mặt đất chính là nơi người bình thường sinh hoạt, theo hắn thấy, nơi đây có lẽ phải có chục triệu nhân khẩu đang sống ở nơi này. Ngoài cửa thành có trùng trùng điệp điệp những dòng người từ nơi khác đang đi vào.
Mười năm này, hắn ở bên trong khu rừng cô đơn tu luyện lại không có người làm bạn.
Mười năm không cùng người khác nói chuyện, nếu không phải Dương Xuân Minh học được một pháp thuật nhỏ có thể phân thân ra một người giống bản thân, để cho phân thân nói chuyện với mình thì có lẽ hắn cũng đã quên mất cách nói chuyện rồi.
"Trước đây đọc những cuốn tiểu thuyết kia, bên trong bối cảnh, trang phục, tập quán của họ đều là vào thời cổ đại, có lẽ mình cũng lên thay chút trang phục cho phù hợp với họ." Dương Xuân Minh lập tức giơ tay lên kết một cái ấn nhỏ.
"Biến." Trong nháy mắt, bộ quần áo thời hiện đại đã cũ nát đang mặc trên người hắn biến thành một bộ trang phục mang phong cách cổ đại màu đen.
Mười năm tu luyện, trên thân Dương Xuân Minh đã sinh ra một loại khí chất, một loại khí chất siêu thoát vạn vật trong trời đất này, giờ đây kết hợp với bộ trang phục cổ đại màu đen này khiến cho hắn như một Trích Tiên (2) giáng trần vậy.
Sau khi biến đổi quần áo thì hắn liền đi xếp hàng để vào thành.
Thủ tục để được vào thành cũng không quá phức tạp, đối với người bình thường thì chỉ cần nộp một ít tiền cùng với ghi tên của mình lên một tấm bia đá. Tấm bia này sau khi có người khắc tên lên nó thì những cái tên đó sẽ biến mất.
Còn đối với người tu tiên, cần một viên linh thạch hạ phẩm cùng với một chút linh khí từ người tu tiên đó để đưa vào tấm bia đá.
Theo Dương Xuân Minh suy đoán thì tấm bia đá này có lẽ là một loại pháp bảo được người ta tạo ra dùng để xác nhận thân phận của những người đi vào thành, hoặc có lẽ của cả tòa thành trì.
* * *
Tòa thành này tên là Phong Hành. Nếu so với các thế lực, tông môn, thánh địa, hoàng triều trong Cửu Thiên Thập Địa thì thành Phong Hành có thể xếp vào dạng đỉnh cấp, thuộc loại thế lực rất mạnh mẽ.
Thành Phong Hành có một thành chủ cảnh giới Hợp Đạo đứng đầu, bên dưới là ba trăm sáu mươi tông môn, một trăm tám mươi bang phái và chín mươi vị tán tu (3).
Bình thường thành chủ sẽ bế quan (4) tu luyện, không giao lưu với người khác. Mọi việc sẽ để cho ba trăm sáu mươi tông chủ của các tông môn mỗi năm thay nhau quản lí. Các tông chủ của tông môn này mỗi một người đều có cảnh giới thấp nhất từ Hóa Thần cho đến Phản Hư cực cảnh. Mỗi một người trong số họ đều có thể hái trăng bắt sao, trong nháy mắt có thể sáng tạo vũ trụ. Thời kì không có người mang sức mạnh của Cực Đạo tồn tại, Hợp Đạo ẩn thế (6) thì họ chính là những người mạnh nhất, cùng nhau thống trị Cửu Thiên Thập Địa.
Bình An tông, một tông môn đứng cuối trong ba trăm sáu mươi tông môn, có một tông chủ cảnh giới Hóa Thần. Đây cũng là tông môn yếu nhất khi chỉ có năm người đệ tử.
Nhưng mấy năm trước, tông chủ Bình An tông là Trần Bắc Huyền đã mang về một nữ đệ tử mười tám tuổi tên là Lục Vô Song.
Lục Vô Song, xinh đẹp như hoa, khí chất lại lạnh lùng như băng. Từng có một lần có thánh nữ của ba trăm sáu mươi tông môn được vô số người theo đuổi, vậy mà khi gặp nàng cũng chỉ có thể mặc cảm, từ đó sinh ra tâm ma (6), sau một thời gian tu hành không có tiến bộ cuối cùng thân tử đạo tiêu (7).
Vẻ đẹp là một chuyện, thiên phú của Lục Vô Song càng kinh khủng, ngắn ngủi ba năm tu hành, nàng đã đạt tới cảnh giới Kim Đan cực cảnh, trong cùng thế hệ không có người có thể làm đối thủ.
Hàng thật giá thật thiên tài cho dù vạn năm (8) cũng khó gặp.
Chỉ là dung mạo khuynh quốc khuynh thành, thiên phú lại cao. Điều này đã gây ra vô số ghen ghét cho những tu sĩ trẻ tuổi trong cùng thế hệ của nàng.
Bọn hắn không từ thủ đoạn hãm hại Lục Vô Song, từ nguyền rủa, vây công, dùng pháp bảo. Đáng tiếc, trước thực lực tuyệt đối cũng chỉ là trò đùa mà thôi.
Lục Vô Song mạnh, đến một thì nàng đánh một, đến một đám thì nàng đánh một đám. Tu sĩ trong cùng thế hệ đều không thể làm gì.
Vô số tông môn muốn chiêu mộ nàng, bọn hắn không nguyện ý để cho một viên ngọc quý như vậy nằm trong Bình An tông, một tông môn rác rưởi hạng bét.
Lục Vô Song há lại có thể đồng ý, tông chủ Bình An tông đối với nàng có ơn cứu mạng, khi nàng còn là một tên ăn mày sắp chết đói thì Trần Bắc Huyền đã cưu mang nàng, đưa trở về tông môn, thậm chí dạy nàng tu hành. Nàng làm sao có thể vong ân bội nghĩa phản bội sư môn, phản bội lại người thầy coi nàng như con được chứ.
Sự từ chối của Lục Vô Song để các tông môn rất thất vọng, đối với bọn hắn, một thiên tài không nên ở nơi rách nát như vậy để rồi bị che đậy tương lai, đồng thời các tông môn cũng không muốn có người tương lai có thể đè đầu cưỡi cổ bọn hắn.
Thế là có vài tông môn liên hợp lại, phái ra mười người có cảnh giới Nguyên Anh đi gϊếŧ nàng, muốn bóp chết nàng trước khi nàng trở nên mạnh mẽ.
Xui xẻo cho Lục Vô Song, cho dù mạnh thì cũng không thể chống lại mười người mạnh hơn mình như vậy được.
Thành Phong Hành vô cùng lớn, hệ thống trị an của bọn họ cũng vô cùng cường đại, chỉ là cho dù cường đại như thế nào đi nữa cũng sẽ có thiếu sót, sẽ có người lợi dụng chức vụ để nhắm mắt làm ngơ hay che đậy cái chết của một ai đó.
* * *
"Hộc hộc." Một tiếng thở dốc phát ra từ một con ngõ nhỏ trong thành.
Áo trắng như tuyết, nhưng trên áo lại nhuốm đậm màu máu. Một cô gái ngồi dựa vào tường trong ngõ.
Tóc dài rũ xuống, con mắt tràn đầy mệt mỏi cũng không thể che đi vẻ đẹp tuyệt mĩ của nàng.
Chợt có gần rất nhiều người đang đi trên một con đường lớn, mà con ngõ này có thể thông ra đó.
"Mau đi tìm xem, vết máu đến đây là biến mất, ta lại không thể dùng Nguyên Anh của mình để đi kiểm tra, có lẽ Lục Vô Song mang trong người bảo vật có thể che dấu sự tồn tại của nàng, qua mắt được cảnh giới Nguyên Anh." Một giọng nói khàn khàn, có phần yếu ớt, nếu nghe rõ thì có thể đoán được đây là của một ông lão.
Người này dùng khăn trùm kín mặt, chỉ lộ ra con mắt màu lục của mình, tràn đầy sự độc ác.
"Không ngờ Lục Vô Song lại kinh khủng như vậy, một mình nàng có thể gϊếŧ chết ba tu tiên giả cảnh giới Nguyên Anh." Người này nói thêm.
* * *
Lục Vô Song đang dùng thần thức của mình để nghe lén cuộc nói chuyện.
"Sư phụ, có lẽ đệ tử không thể trả ơn cứu mạng của người rồi, đệ tử còn chưa thực hiện được mong ước đưa tông môn của chúng ta trở thành tông môn đứng đầu thành Phong Hành." Trên mặt của Lục Vô Song rơi xuống hai hàng nước mắt.
Nàng không cam tâm, nàng không chấp nhận cái chết của mình là bị người đuổi gϊếŧ như vậy, nàng tiếc nuối mình chưa thể thực hiện được ước mơ của mình.
Nàng đã sức cùng lực kiệt rồi, sinh mệnh của nàng như một ngọn lửa đang cháy trong một trận bão tuyết, lúc nào cũng có thể dập tắt.
Lục Vô Song nhớ về tuổi thơ của mình, trước đây gia đình nàng làm nông dân, trong nhà cũng coi như đủ ăn. Đáng tiếc là xảy ra chiến tranh, trong nhà nàng có cha mẹ cùng với hai người em trai, cha nàng và hai người em trai đều bị bắt đi lính để lại hai mẹ con Lục Vô Song.
Mấy năm sau, khi chiến tranh kết thúc, lúc này Lục Vô Song mới biết tin cả cha và hai em trai nàng đều hi sinh trên chiến trường. Mẹ của nàng khi đó không chấp nhận sự thật rằng chồng và con trai mình đã chết, cuối cùng bệnh nặng rồi đi xuống suối vàng.
Chỉ vì chiến tranh mà Lục Vô Song trở thành cô nhi, có một thiếu gia của một gia tộc giàu có muốn bắt nàng về làm vợ, nàng không đồng ý thì bọn hắn lợi dụng quan hệ với người có chức quyền để cho nàng mất nhà, mất ruộng đất.
Mất hết tất cả, Lục Vô Song trở thành lưu dân (9), nay đây mai đó.
Khi sắp chết đói thì nàng gặp Trần Bắc Huyền, người đã cứu sống nàng.
Từng dòng hồi ức cứ như một bộ phim, trôi qua trong đầu Lục Vô Song.
"Ta không cam tâm, ít nhất ta cũng phải kéo theo các ngươi cùng chết." Mang theo sự căm hận dành cho những tông môn đã phái người truy sát, sự không cam tâm cùng với tiếc nuối của mình khi chưa thể báo đáp cho sự phụ, Lục Vô Song quyết tâm lấy cái chết để kéo theo những kẻ truy sát mình.
Đúng lúc này, Lục Vô Song gặp một thanh niên đi ngang qua, trên mặt hắn mang theo vẻ ngơ ngác nhìn xung quanh, cuối cùng đưa mắt về phía nàng.
Chú thích:
(1) Cửu Thiên Thập Địa: Map của truyện, mười chín thế giới, cao nhất là Cửu Thiên, tiếp đó là Thập Địa.
(2) Trích Tiên: Tiên nhân bị đày xuống trần gian.
(3) Tán tu: Tu sĩ không gia nhập vào thế lực nào.
(4) Bế quan: Đóng cửa.
(5) Ẩn thế: Sống ẩn dật, không gặp người khác.
(6) Tâm ma: Những cảm xúc, suy nghĩ tiêu cực.
(7) Thân tử đạo tiêu: Thân thể, linh hồn chết đi, đạo của tu sĩ tiêu tán, biến mất.
(8) Vạn năm: Mười ngàn năm.
(9) Lưu dân: Người không có chỗ ở nhất định, nay đây mai đó.