Cổ Dụ Phàm không biết rốt cuộc Cố Chi suy nghĩ gì, khuôn mặt tự nhiên nở một nụ cười thần bí.
“Này.” Ông lên tiếng đánh thức Cố Chi.
“A.” Cố Chi bỗng nhiên hoàn hồn.
Cổ Dụ Phàm: “Tôi đã nói biện pháp cho cô rồi, cô cảm thấy thế nào, đi thử vai không?”
Cố Chi gật gật đầu: “Được.”
---
Buổi thử vai cho “Minh Nguyệt Tán Ca” dự kiến được tổ chức vào thứ tư tại công ty Hoa Anh, đến thử vai còn có mấy ca sĩ khác, mọi người đều là những người đã có danh tiếng, cho nên buổi thử vai sẽ được tách riêng, nhưng khi Cố Chi đợi lên sân khấu, vẫn đυ.ng phải ca sĩ Bạch Oanh của đĩa nhạc Cao Vang tới thử vai.
Lần thử vai này hẳn là gửi thư mời tới các công ty có ca sĩ, Bạch Oanh là ca sĩ nổi tiếng nhất Cao Vang, cũng là trụ cột của họ. Trước khi Cố Chi xuất hiện, ca sĩ Trần Mỹ Điệp của Thắng Lợi và người này luôn cạnh tranh nhau, hai người có tướng mạo và giọng hát không quá chênh lệch, chỉ là sau khi Cố Chi xuất hiện cùng là đồng nghiệp trong công ty với Trần Mỹ Điệp, có doanh thu từ đĩa nhạc rất cao, mà lượng tiêu thụ hai đĩa nhạc mới nhất của đối thủ Bạch Oanh không thể nào so được với cô.
Bạch Oanh rất xem trọng buổi thử vai này, trang điểm cực chỉnh chu, ai không biết còn tưởng cô ta tham gia tiệc tối nào đó. Trước đây cô ta từng được mời làm khách mời của một số bộ phim cho nên có kinh nghiệm diễn xuất hơn Cố Chi một chút.
Cổ Dụ Phàm nói với cô đối thủ cạnh tranh mạnh nhất lần này chính là Bạch Oanh.
Bạch Oanh dường như cũng không nghĩ tới sẽ đυ.ng phải Cố Chi, ánh mắt không hề lương thiện.
Cố Chi nhún vai, điều này cũng bình thường, nào có ai thấy đối thủ cạnh tranh còn có thể giả vờ khách sáo.
Lúc này một người đàn ông trung niên tầm bốn mươi tuổi đi từ trong văn phòng ra, nhìn thấy hai người, vội vàng tiến đến chào hỏi: “Bạch tiểu thư, Cố tiểu thư.”
Người đàn ông trung niên này bắt tay chào hỏi Bạch Oanh trước, sau đó không chờ Cố Chi phản ứng, lại bắt tay cô: “Cố Chi tiểu thư.”
Cố Chi không quen bắt tay kiểu Tây này, hơn nữa lòng bàn tay hơi ướt mồ hôi của người đàn ông cũng khiến cô không thoải mái, cô muốn rụt tay về, nhưng người đàn ông kia lại nắm rất chặt, cô nhất thời không thể động đậy tay được.
“Tôi họ Lôi, là giám đốc của công ty điện ảnh Hoa Anh, cũng là nhà sản xuất bộ phim lần này, Cố tiểu thư cứ gọi tôi là giám đốc Lôi là được.”
Giám đốc Lôi tới gần hơn một chút, Cố Chi ngửi thấy mùi nước hoa nồng nặc trên người gã ta có chút khó chịu, Cố Chi không khỏi nín thở, sau đó rút tay khỏi tay của giám đốc Lôi, khẽ cười: “Giám đốc Lôi.”
Sau đó giám đốc Lôi cười nhìn Cố Chi và Bạch Oanh: “Hai người đợi một chút, chúng tôi sẽ sắp xếp cho hai người thử vai.”
Khác với việc thử vai của các bộ phim khác, cách thức thử vai lần này cực kỳ đơn giản cũng rất đặc thù, chủ yếu là xem hình tượng và ca hát.
“Minh Nguyệt Tán Ca” là một bộ phim tình cảm kể về một sinh viên khoa nhạc yêu một nam sinh cùng lớp đại học, ba mẹ lại vì tiền tài mà gả con cho một nhà có tiền, Minh Nguyệt gan dạ thoát khỏi xiềng xích phong kiến, cuối cùng cũng được ở bên bạn trai.
Trang phục diễn là đồng phục đại học, áo sơ mi màu lam cùng váy dài, tất ngắn cùng với giày đen. Cố Chi thay đồng phục sinh viên, thợ trang điểm đã tết tóc cô thành hai bím tóc, trông cô rất giống một nữ sinh viên đại học.
Cố Chi được tạo hình xong đi chụp mấy tấm ảnh, cuối cùng được đưa tới phòng thử vai, ngồi ở vị trí trung tâm chính là giám đốc Lôi vừa rồi.
Gã thấy Cố Chi đi ra, tầm mắt vẫn luôn quét từ trên xuống dưới cô một vòng, lập tức cười híp mắt.
“Hình tượng của Cố tiểu thư không tệ.” Giám đốc Lôi gật đầu nói.
Cố Chi cười một chút: “Cảm ơn.” Không biết tại sao, cô luôn cảm thấy ánh mắt này của giám đốc Lôi khiến cô không thoải mái, cụ thể là nơi nào không thoải mái, cô lại không thể nói được.
Thử vai bắt đầu, Cố Chi được yêu cầu hát hai bài, nhìn thấy người ở đối diện gật đầu, dường như khá hài lòng với cô.
Khi giám đốc Lôi nghe còn dùng bút viết gì đó, Cố Chi hát xong, gã ta cười tủm tỉm ngẩng đầu: “Cảm ơn Cố tiểu thư, cô để lại số điện thoại đi, chúng tôi sẽ liên hệ với Cố tiểu thư biết kết quả buổi thử vai.”
Cố Chi thở phào nhẹ nhõm: “Được.”
Sau khi cô thử vai xong, đầu tiên là đến công ty Thắng Lợi, Cổ Dụ Phàm gấp không thở nổi hỏi cô thử vai thế nào, Cố Chi nhớ lại một chút, cảm thấy biểu hiện của mình cũng không tệ lắm, bảo Cổ Dụ Phàm yên tâm.
Cố Chi thử vai xong liền vội vàng khai trương chi nhánh mới của cửa hàng trang sức Vĩnh Mỹ, cô đã chọn được địa điểm, mặt tiền của cửa hàng mới đang được trang hoàng.
Cố Chi bận rộn ở cửa hàng một ngày, sau khi về nhà nhận được một cuộc điện thoại, là người của công ty điện ảnh Hoa Anh gọi tới, nói về lần thử vai lần trước, có hai bộ đồng phục muốn Cố tiểu thư tới công ty thử chút, để xem có hợp không.
Cố Chi gọi điện thoại hỏi Cổ Dụ Phàm, mới biết được việc thử vai phải qua nhiều lần, có đôi khi diễn viên sẽ thử một vai nhiều lần, phải thử nhiều trang phục và xem hiệu quả khi phối hợp với bạn diễn, cuối cùng mới chọn ra người thích hợp nhất.
Cố Chi lại đến công ty điện ảnh Hoa Anh một chuyến, nhìn thấy vẫn là giám đốc Lôi lần trước.
Giám đốc Lôi có vẻ vẫn đang luôn đợi cô, sau khi thấy cô vào bảo cô không cần phải đi thử trang phục, gã ta có một số điểm cần nói Cố tiểu thư về kịch bản.
Cố Chi nhíu mày, vẫn gật đầu, để Tạ Dư mang theo vệ sĩ đứng chờ ở ngoài.
“Cố tiểu thư.” Trong văn phòng, giám đốc Lôi cười vươn tay ra với Cố Chi.
Cố Chi không muốn bắt tay với gã ta, chỉ gật đầu coi như chào hỏi.
Giám đốc Lôi cũng không tức giận, nói: “Cố tiểu thư cũng biết, “Minh Nguyệt Tán Ca” lần này chính là bộ phim đệ nhất Thượng Hải thậm chí là Trung Quốc, bao nhiêu người đều đang mong chờ.”
Cố Chi: “Ừm.”
Giám đốc Lôi: “Không giấu gì Cố tiểu thư, lần này người tới thử vai nữ chính có không ít, chỉ là sau khi chúng tôi xem xét, người thích hợp nhất có hai người là Cố tiểu thư và Bạch Oanh tiểu thư, nhưng Cố tiểu thư yên tâm, chỉ cần cô tin tưởng, có tôi ở đây, vai nữ chính này chắc chắn sẽ thuộc về Cố tiểu thư.”
Cố Chi nghe thế lại hơi nhíu mày, theo lý thuyết cô nên vui mới đúng, chỉ là giám đốc Lôi có lòng tốt như vậy đối với cô, khiến lòng cô cảm thấy bất an.
Quả nhiên giám đốc Lôi nhìn thấy biểu cảm của Cố Chi, biết cô có điều nghi hoặc, vì thế ngả lưng vào thành ghế, vắt chéo chân, cười nói: “Đương nhiên, có thể Cố tiểu thư không biết, những việc làm này của chúng tôi đều có nguyên tắc riêng, sở dĩ hôm nay chúng tôi gọi cô tới là muốn nói với cô có người mang lại lợi ích cho cô, đương nhiên không thể cho không, tôi rất thích Cố tiểu thư, tôi nghĩ Cố tiểu thư cũng là người thông minh, đúng không?”
Sau khi giám đốc Lôi nói xong, ánh mắt nhìn Cố Chi cũng lớn mật hơn, lớn mật đến mức trần trụi, người phụ nữ trước mặt trắng nõn, xinh đẹp thật sự làm người ta thấy thèm, có thể nổi tiếng trong thời gian ngắn, sau lưng chưa từng làm qua giao dịch gì, ai có thể tin đây.
Cố Chi nghe thế, hiểu rõ ý của giám đốc Lôi.
Cô đột nhiên cười một tiếng, chớp mắt, hỏi lại: “Giám đốc Lôi, anh muốn theo đuổi tôi ư?”
Giám đốc Lôi nghe thấy hai chữ “theo đuổi”, sắc mặt liền đổi, “Tôi đã kết hôn rồi còn theo đuổi gì chứ, Cố tiểu thư cứ nói đùa.”
Gã đổi chân cười: “Nhưng Cố tiểu thư không muốn cũng không sao, dù sao người được chọn làm nữ chính cũng có rất nhiều, cô nói xem có phải không? Bạch tiểu thư của đĩa nhạc Cao Vang cũng không tệ, chỉ là nếu Cố tiểu thư từ chối hợp tác với Hoa Anh chúng tôi, về sau Cố tiểu thư lại muốn đóng phim, chỉ sợ là khó khăn.” Trong giọng của gã ta lộ rõ vẻ uy hϊếp, hơn nữa ý tứ rất rõ ràng.
Đây là vai nữ chính của bộ phim hàng đầu, nếu cô không quay thì có rất nhiều người muốn quay, nhưng hôm nay gã ta muốn cô quay, nếu cô từ chối yêu cầu của gã ta, công ty điện ảnh Hoa Anh là ông trùm giới điện ảnh, nếu có người không muốn Hoa Anh nâng đỡ, lời của gã ta vừa nói ra, cả giới điện ảnh sẽ phong sát cô.
Cố Chi nghe ra sự uy hϊếp trong lời nói của giám đốc Lôi, sắc mặt trầm xuống. Cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mắt, nghĩ đến câu đã kết hôn kia, càng ghét hơn cười nhạo một tiếng.
Cô đương nhiên biết lời này của giám đốc Lôi là có ý gì, chỉ là không nghĩ tới cô còn chưa kịp tìm em trai bao tiếp theo, đã có người muốn đánh chủ ý lên cô.
Nếu không muốn, có rất nhiều người có thể làm nữ chính, nhưng xem ý tứ này, gã ta là vừa muốn cô quay, còn muốn dùng quy tắc ngầm với cô, một phú bà giàu có thần bí ở Thượng Hải, người không có gì ngoài tiền bạc và nhan sắc.
Nhìn thấy dáng vẻ quen thuộc của gã ta, cũng không biết gã ta đã ra tay với bao nhiêu nữ minh tinh rồi.
Cái gì mà muốn đóng phim cũng khó khăn, phú bà này mà còn sợ không quay được một bộ phim sao?
Cố Chi thầm phỉ nhổ, vốn định đứng dậy rời đi, chỉ là cảm thấy không hả giận, vì thế vẻ mặt đột nhiên trở nên đáng thương, bày ra vẻ mặt làm nũng trước kia hay dùng với Hoắc Đình Sâm để đòi mua trang sức: “Giám đốc Lôi, tôi thật sự muốn vai diễn này, anh đừng cho người khác.”
Giám đốc Lôi liếc nhìn dáng vẻ làm nũng của Cố Chi, cảm thấy vừa rồi mình lo lắng nhiều rồi, người phụ nữ trước mặt này đúng là xinh đẹp nhưng cùng lắm chỉ là một chiếc vỏ gối thêu hoa ngu ngốc, duỗi tay đặt lên mu bàn tay Cố Chi: “Nếu Cố Chi tiểu thư đã nói vậy, tôi đương nhiên không thể từ chối rồi.”
Cố Chi rút tay ra, giám đốc Lôi vừa định nhíu mày, Cố Chi lập tức nói: “Giám đốc Lôi, anh cho tôi được bao nhiêu tiền?”
Giám đốc Lôi: “Tiền?”
Cố Chi gật gật đầu: “Ông chủ công ty đĩa nhạc của tôi cho tôi ba ngàn một tháng.”
Giám đốc Lôi nghe thấy con số ba ngàn này liền hít sâu một hơi, nghĩ thầm ông chủ công ty này thật chịu chơi, bật cười: “Cố tiểu thư cứ đùa, giữa chúng ta không nói chuyện tiền.”
Nhưng gã ta lập tức bổ sung: “Tôi biết điều kiện của Cố tiểu thư tốt như vậy, chỉ một vai nữ chính đương nhiên không đủ, tôi hứa với Cố tiểu thư, sau này chỉ cần là phim của Hoa Anh, vai nữ chính sẽ cân nhắc Cố tiểu thư trước, như thế nào?” Dù sao chỉ là hứa hẹn sẽ ưu tiên thôi, tương lai không chọn cô, cô làm gì được.
Cố Chi yên lặng trợn mắt đối với tên đàn ông keo kiệt này, cảm thấy tên khốn Hoắc Đình Sâm còn trượng nghĩa hơn gã ta, muốn nuôi phụ nữ nhưng không muốn tiêu tiền, chỉ biết mở miệng hứa bừa, nếu người đàn ông này biết trước kia Hoắc Đình Sâm nuôi cô phải chi bao nhiêu tiền, chắc là sẽ bị dọa xỉu mất.
Cố Chi thầm khinh thường gã ta trong lòng, nhưng ngoài mặt lại cười: “Được thôi, cảm ơn giám đốc Lôi, nhất định phải ưu tiên suy xét tôi nha.”
“Đó là điều đương nhiên.” Giám đốc Lôi cảm thấy mọi chuyện gần như thành công rồi, đứng dậy, gấp gáp nói: “Ở đây là văn phòng, có người sẽ tiến vào, Cố tiểu thư, hay là chúng ta tìm một nơi riêng nói chuyện, thế nào?”
Cố Chi đứng dậy theo, giám đốc Lôi trực tiếp vòng tay qua eo cô.
Nghĩ tới có thể “đến một nơi riêng nói chuyện”, gã ta dường như cảm thấy mình hình như hơi keo kiệt, vì vậy nói: “Hay là như vậy đi, mỗi tháng tôi sẽ đưa cho cô tám trăm đồng, à không, năm trăm đồng để mua đồ.”
Cố Chi cảm nhận được cái tay trên eo kia, cố nhịn cảm giác ghê tởm xuống, cuối cùng không giả vờ nữa, cười lạnh nói: “Giám đốc Lôi, năm trăm đồng có được bao nhiêu đâu, một tháng tôi cho anh năm ngàn thì thế nào?”
Tay giám đốc Lôi dần dần di chuyển xuống, hưng phấn cực kỳ, không hiểu ý cô: “Là sao?”
Cố Chi hít sâu một hơi, cầm túi của mình: “Một tháng tôi cho anh năm ngàn…”
Trước khi bàn tay kia di chuyển đến mông cô, Cố Chi xoay người, nâng đầu gối, dùng chiêu đoạn tử tuyệt tôn: “Để!Anh!Cút!Khỏi!Tôi!”
“A!”
Gã hét thảm một tiếng.
Người đàn ông lập tức che đi bộ phận bị thương ngồi xổm xuống, Cố Chi vẫn chưa hết giận, lại đạp cho gã ta hai phát nữa.
Cố Chi chỉ cảm thấy đầu gối mình bị ô uế, xì một tiếng khinh miệt: “Cái trò ghê tởm này mà cũng dám lấy ra uy hϊếp tôi? Chỉ một đầu ngón tay của bà đây cũng đáng giá hơn anh rồi, có mỗi năm trăm, phì, phí công nói ra, bà đây chỉ tùy tiện làm một bộ quần áo cũng kiếm được hơn một ngàn, toàn bộ gia sản của anh chỉ sợ là còn không bằng con số lẻ của tôi, đồ nghèo kiết xác!”
“Cô, cô, cô…” Giám đốc Lôi đỏ mặt ngồi xổm trên mặt đất, nghe những lời này, vươn một tay ra chỉ vào Cố Chi.
Cố Chi: “Anh cho rằng tôi muốn đóng phim của anh sao? Anh có biết tôi là ai không mà cứ làm như tôi muốn đóng phim của anh lắm ấy, còn muốn phong sát tôi, ôi trời tôi sợ quá, sợ quá đi.”
Động tĩnh của hai người trong phòng cũng không nhỏ, thư ký và nhân viên bên ngoài cũng chạy vào phòng, thấy giám đốc Lôi đang đau đớn che bộ phận kia của mình, còn có ngôi sao ca nhạc Cố Chi.
Giám đốc Lôi được hai thư ký đỡ dậy, duỗi tay vuốt mái tóc chẳng còn mấy sợi của mình, chỉ vào Cố Chi, tức hộc máu nói: “Cô, cô cứ chờ đó cho tôi! Cô dám đá tôi, ông đây không để yên cho cô đâu!”
Cố Chi thấy Tạ Dư cùng vệ sĩ của mình cũng xông vào, trong lòng càng tự tin hơn, cười lạnh nói với giám đốc Lôi đang thẹn quá hóa giận kia: “Chờ thì chờ.”
“Bà đây còn từng đá cả Hoắc Đình Sâm, còn sợ không dám đá anh sao?”