Chương 13: Mục Đích Thật Sự Là Gì ?

Cuối cùng thì Tuyên Mạt cũng đã hiểu ra ý trong câu vặn hỏi của Hoắc Vân Chính. Anh muốn Tuyên Mạt lấy thân phận là vợ anh để xử lý những phiền toái này. Vì vậy, cho dù là cô có phát sinh xung đột với người nhà họ Hoắc thì anh cũng tin tưởng cô vô điều kiện.

Đây là một câu hỏi dư thừa.

Tuyên Mạt hơi lúng túng nhìn sang chỗ khác. Hoắc Vân Chính đứng dậy: “Sau khi dọn dẹp xong, lúc ra ngoài cô nhớ đóng cửa nhé.”

“Vâng.”

Tuyên Mạt lập tức dọn dẹp sạch sẽ mọi thứ rồi cấp tốc chạy ra khỏi phòng.

Không lâu sau, Trình Chu đi vào.

“Gia, đã điều tra rõ ràng. Nhà sưu tầm đưa ngọc lục bảo là đồ thật, mà người trộm đi ngọc lục bảo chính là Triệu Thông. Nhưng không ngờ là chính phẩm này cuối cùng lại về trong tay của nhà sưu tầm. Nguyên nhân còn đang được điều tra, nhưng có một việc rất trùng hợp là lúc nhà sưu tầm đi Macao, Triệu Thông cũng đi.”

“Tiên nhân khiêu?”(1) Hoắc Vân Chính hỏi.

(1) : là một câu lóng về chuyện lấy sắc lừa tiền “bước nhảy thần tiên” liên quan tới điển cố, ý chỉ phụ nữ đẹp thường được dùng làm mồi nhử để gài bẫy lừa tiền.

“Tôi đoán là tiên nhân khiêu bên trong tiên nhân khiêu(bẫy trong bẫy). Tên sưu tầm kia cũng không phải là người bị hại thật sự, Triệu Thông mới là con cá sau cùng. Vốn dĩ, nhà sưu tầm muốn vớt hai khoản tiền từ trong ra, trả hết nợ của mình, nhưng cũng không mất cái gì.” Trình Chu phân tích.

“Sòng bạc mà hai người họ đi ở đâu?”

“Macao mới mở một nhà sòng bạc khá lớn, nhưng không biết ông chủ đằng sau là ai. Bây giờ nó đã trở thành sòng bạc lớn nhất Macao rồi.”

“Điều tra cẩn thận.”

“Vâng.”

Dừng một chút, Trình Chu lại hỏi: “Gia, còn cần điều tra chuyện của Tuyên tiểu thư không?”

“Tiếp tục điều tra.”

Hôm sau.

Tuyên Mạt đến biệt thự của nhà họ Tuyên. Sau khi cô vào nhà, cô cảm nhận được sự tiếp đãi đặc biệt trước nay chưa từng có. Lúc trước, khi cô vừa mới tới nhà họ Tuyên, ngay cả bảo mẫu cũng nhìn cô bằng ánh mắt khinh miệt.

Cô vào đến phòng khách thì thấy cả nhà đang ngồi ở đó. Trong đó có cả hai chị em Tuyên Dao, Tuyên Kỳ. Nhìn ánh mắt mà Tuyên lão thái thái nhìn cô, cô đã biết không có chuyện như hôm qua Tuyên Viễn gọi điện nói bà muốn gặp cô gấp rồi. Cô đã quá quen với cảnh này.

“Đã sớm âm thầm dan díu với Tam thiếu gia nhà họ Hoắc rồi cơ à? Tôi còn thắc mắc sao sau khi về nước lại ngang ngược như vậy, hóa ra là có người chống lưng nên cô mới đắc ý chứ gì?”

Tuyên Kỳ nghênh ngang đi đến trước mặt của cô: “Cô muốn nhà họ Tuyên chúng tôi mất mặt hả?”

Tuyên Mạt nhướng mày, nhìn anh ta chăm chú: “Ý của anh là tôi có khả năng tiên tri, biết trước anh sẽ chọc vào nhà họ Tống à?”

“A, còn tưởng mình giỏi lắm cơ à? Có phải cô cho rằng mình có Tam thiếu của nhà họ Hoắc làm chỗ dựa thì ghê gớm lắm chắc? Sao cô không đi ra ngoài hỏi xem Tam thiếu nhà họ Hoắc là người nào đi? Cậu ta chỉ biết dựa vào nhà họ Hoắc thôi. Cô ngu thật đấy! Tôi sẽ chống mắt lên xem lúc Tam thiếu kia thất thế, cô còn có thể ngang ngược được nữa không!”

“Tôi đoán, trước khi Hoắc tam thiếu thất thế thì anh sẽ tiêu hết tài sản nhà họ Tuyên trước đấy.”

“Mẹ nó!”

“Tuyên Kỳ!”

Tô Tương quát, nháy mắt với anh ta: “Con đang làm gì đấy? Sao con lại có thể nói chuyện với em gái con như vậy? Để cho ba con nói đi!”

Tuyên Kỳ lườm Tuyên Mạt một cái rồi quay về chỗ của mình. Tuyên lão thái thái cũng không quan tâm cháu mình bắt nạt người ta ra sao mà mở miệng nói: “Xem ra cháu quen biết với Tam thiếu nhà họ Hoắc thật à?”

“Đây lí do mấy người gọi tôi về à?”

“Nói chuyện với bà nội kiểu gì đấy! Bà hỏi gì thì cứ trả lời đi!”

Tuyên Viễn khiển trách.

“Xem ra ông Tuyên quên hôm qua ông nói gì qua điện thoại rồi.”

Tuyên Mạt châm chọc nói.

Tuyên Viễn nghe cô gọi ông ta như thế thì đen mặt lại: “Tuyên Mạt, tao là ba của mày! Tao bảo mày về thì mày phải về, cần gì lý do!”

“Tuyên Mạt, tốt xấu gì thì cháu cũng đã lâu không về cái nhà này rồi, bây giờ vừa về đã cãi nhau với ba rồi ? Việc này là truyền ra ngoài thì người ta sẽ nói cháu là đứa con bất hiếu đấy.” Tô Tương thêm dầu thêm muối nói.

“Mẹ thì dùng thủ đoạn ti tiện trèo lên giường đàn ông, con gái sinh ra có thể tốt hơn chỗ nào chứ!” Tuyên bà nói kháy.

Tuyên Mạt không nói gì. Cô nhìn ba mẹ con Tô Tương đang cười trên nỗi đau của người khác, vậy cô cũng không khoan nhượng.

“Chắc do lão thái thái đã lớn tuổi cho nên trí nhớ không tốt lắm. Trước đây con trai của bà đã chính miệng thừa nhận với bà rằng do ông ta vừa dỗ vừa lừa mẹ tôi nên mới có tôi hay sao?”

Lời vừa nói ra, Tuyên Viễn đã nổi giận đứng lên.

“Tuyên Mạt! Mày đang nói bậy bạ gì vậy! Tao bảo mày về để mày lên mặt dạy đời tao à?”

Tuyên Mạt thờ ơ, cũng không e ngại: “Ông ngạc nhiên vì không biết tại sao tôi lại biết chuyện này chứ gì?”

Tuyên lão thái thái tức đến khó thở: “Cái thứ cháu xấu xa này, đừng có nói bậy bạ! A Viễn, con còn đứng đó làm gì? Nó là con gái của con, con là bố nó mà không thể dạy dỗ con gái của mình sao?”

Tuyên Viễn như nắm được thóp của cô, ông ta đi về phía Tuyên Mạt nhưng không thể tìm được cơ hội. Tuyên Mạt bước hai bước sang bên cạnh, tiện tay cầm một cái bình hoa đập mạnh xuống sàn.

Tô Tương bị dọa bịt kín tai. Chị em Tuyên Dao cũng bị khϊếp sợ không thôi.

“Mấy người tưởng hôm nay tôi đến đây mà không chuẩn bị gì à?”

Tuyên Mạt lại cầm một cái bình gốm lên.