*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ở đây chỉ có thợ trang điểm của Bạch Đường Sinh và Hoàng Âm không hiểu tại sao, có chút mờ mịt nhìn mọi người đột nhiên trầm mặc.
"Để tôi đối phó với hắn." Diệp Thanh Trúc xoa mi tâm, "Cũng may chiều nay tôi không nhiều cảnh diễn lắm."
"... Chú ý an toàn."
Hàng lông mày đang cau lại của Phó Sinh chậm rãi thả lỏng, anh nắn nắn tay Tu Từ: "Hôm nay đừng rời khỏi tầm mắt của tôi."
Tu Từ nhỏ giọng nói vâng.
"Cảnh thứ mười tám phân cảnh một lần một Action!"
【 Một chú chim bồ câu toàn thân trắng như tuyết bay về phía Sư Hòa. Hắn nhẹ nhàng đưa tay lên, cong năm ngón tay, chim bồ câu vững vàng đậu lên trên, thân mật dụi vào mặt hắn.
"Không ngờ đấy, quốc sư đại nhân không chỉ được người yêu thích mà ngay cả động vật cũng không thoát nổi."
Lạc Hoàng hôm nay ăn mặc tùy ý, áo choàng tím nhạt nhẹ nhàng khoác trên vai, ung dung nhìn bóng lưng Sư Hòa.
Sư Hòa nhàn nhạt nói: "Vạn vật có linh."
Hắn là người tu tiên, mặc dù đã che giấu tu vi nhưng thân vẫn mang hào quang, đương nhiên sẽ được các sinh linh trên thế gian yêu thích.
Lạc Hoàng khẽ cười, đứng ngang hàng cùng Sư Hòa dưới đại thụ, đột nhiên hỏi: "Tương quốc của ta thiếu nữ khuynh quốc khuynh thành vô số kể, quốc sư đã từng có suy nghĩ cưới vợ chưa?"
Mộ Tương ngồi trên cành cây cao cao, dựa vào thân cây, ánh mắt lạnh lùng nhìn hai người bên dưới.
Hắn đột ngột mở miệng: "Quốc sư là sư của một nước, đương nhiên sẽ không có chuyện nhi nữ tình trường."
Hắn đột nhiên lên tiếng cũng không làm hai người phía dưới cảm thấy kinh ngạc. Lạc Hoàng là người tập võ, đương nhiên đã sớm phát hiện trên cây có người. Sư Hòa thì không cần nhiều lời, mặc dù không có linh lực nhưng hắn vẫn vô cùng mẫn cảm với hơi thở của người thường.
Sư Hòa không để ý đến Mộ Tương, chỉ lãnh đạm đáp Lạc Hoàng một câu: "Chưa từng."
"Có thật không?"
Lạc Hoàng hơi nhướng mày, trả lời Mộ Tương nhưng lại nhìn Sư Hòa: "Vậy thì vừa khéo, bổn vương cũng có lòng với thiên hạ, vừa vặn xứng đôi cùng quốc sư, nếu có thể thỏa thuận chuyện cả đời thì cũng là xứng đôi vừa lứa." 】
Tu Từ nhận lần NG đầu của hôm nay, Phó Sinh chiếu lại thước quay khẽ cau mày: "Ánh mắt Tu Từ chưa tới, chuẩn bị một lát để quay lại thêm một lần."
Thời điểm đóng phim Phó Sinh trước giờ luôn giải quyết việc chung, gọi thẳng họ tên, so với thái độ lúc thường sẽ có chút hung dữ hơn.
Tất cả mọi người lặng lẽ đánh giá thần sắc Tu Từ, xem phản ứng của cậu.
Phó Sinh phía bên kia bị biên kịch gọi qua một bên, thảo luận vấn đề cải biên kịch bản. Giang Huy đi giảng diễn cho cậu: "Ánh mắt quá nhạt, bởi vì đủ loại chuyện kiếp trước nên cậu thật sự có sát ý đối với cô ấy..."
Diệp Thanh Trúc bên cạnh đang suy nghĩ chuyện khác, có vẻ hơi thất thần. Bạch Đường Sinh nghe vậy cười nói: "Tiểu Từ từng có tình địch chưa?"
Tu Từ khẽ cứng người, nhẹ nhàng vâng một tiếng.
Ưu tú như Phó Sinh, cậu đương nhiên không thiếu tình địch, bất kể là trước đây hay bây giờ.
"Thật sự không được thì cậu cứ coi tôi là đạo diễn Phó, coi Lạc Hoàng là người theo đuổi đạo diễn Phó."
Tu Từ: "..."
Giang Huy cười ha hả: "Không tệ!"
Trong phim thái độ của Mộ Tương đối với Sư Hòa thật ra rất mờ ám, nhưng nguyên tác cũng không nói rõ điều này là bởi vì tình yêu hay gì. Nhưng chấp niệm duy nhất của Mộ Tương thật sự chính là Sư Hòa, có khả năng bởi sau khi chết đi xuyên vào thế giới khác, khi lịm đi dưới cơn mưa rào được nhận cái ôm ấm áp đầu tiên chăng.
Đây cũng là lí do tại sao trong nguyên tác Sư Hòa không có CP nhưng rất nhiều người lại đẩy thuyền Mộ Tương cùng Sư Hòa.
Đương nhiên, người không đu cp nam nam sẽ chèo Lạc Hoàng cùng Bạch Đường Sinh.
Tu Từ ngồi trên ghế nhỏ cạnh ghế tựa đạo diễn của Phó Sinh, yên lặng nhìn kịch bản, trang giấy trắng trong tay chậm rãi hóa thành ngày đầu cậu gặp lại Phó Sinh, cảnh tượng Uông Giác thổ lộ với Phó Sinh bị cậu bắt gặp.
"Nice!" Giang Huy chợt vỗ tay một tiếng, "Ánh mắt này của Tiểu Từ, trạng thái này, cảm hứng đến phải không?"
"..." Tu Từ ngước mắt, "Vậy có thể bắt đầu quay chưa ạ?"
Phía bên kia biên kịch và Phó Sinh vẫn đang tụm lại cúi đầu nói gì đó cùng nhau. Tuy khoảng cách của hai người rất bình thường, cũng không quá đà nhưng trái tim cậu vẫn không tự chủ được căng chặt lại, khó giải thích được không thoải mái.
"Có thể có thể." Giang Huy gọi Phó Sinh trở về, chính thức quay lại.
Bởi vì cảnh vừa rồi chia thành nhiều phân cảnh, phần diễn của Bạch Đường Sinh và Lạc Hoàng không có vấn đề gì nên chỉ cần quay lại mấy phân cảnh của Tu Từ là xong.
"Cảnh thứ mười tám phân cảnh năm lần một Action!"
【Trên mặt Mộ Tương không có biểu cảm gì nhưng thần sắc lại lạnh lùng dị thường.
Hắn nhớ về những kiếp đầu của mình, kết cục mỗi một đời trước khi chết đều phải trơ mắt nhìn Lạc Hoàng cấu kết với kẻ địch phản quốc, giam cầm Sư Hòa trong cung điện của mình.
Mấy đời về sau hắn đấu tranh chống lại triều đình của Lạc Hoàng, không phải ngươi chết thì là ta sống, cuộc đời như vậy hiếm khi biết được kết cục của Sư Hòa.
Đời này hắn cũng sẽ không để cho Sư Hòa giẫm lên vết xe đổ, hắn sẽ lợi dụng tất cả những người có thể lợi dụng bên cạnh, lỡ như có phải giam cầm Sư Hòa... cũng chỉ có thể do hắn giam lại.
... 】
"Qua."
Cảnh này kết thúc, ánh mắt Phó Sinh dịu đi tức khắc. Anh mở quạt thổi giúp Tu Từ, sau đó thì cầm khăn ướt nhẹ nhàng lau mồ hôi trên cổ cậu.
Tu Từ thể hàn, không quá sợ nóng nhưng đồ diễn tầng tầng lớp lớp vẫn làm áσ ɭóŧ ướt đẫm.
Phó Sinh: "Nhịn thêm chút, đến tối là trời mát rồi."
Tu Từ gật đầu, cậu mím môi dưới: "Anh không cần sửa màn hình điện thoại à?"
Góc màn hình điện thoại của Phó Sinh nát hết, ở giữa còn có vết nứt, bởi vì hai ngày trước bị Tu Từ ném vỡ.
"Không cần sửa, vừa hay chúng mình cùng đổi điện thoại."
Phó Sinh đương nhiên sẽ không để Tu Từ dùng điện thoại dự phòng của mình mãi được, dù sao cũng đã mua hơn hai năm, có dùng cũng không được lâu dài.
Tu Từ lần đầu đóng phim với cường độ cao như vậy, cơ thể có phần không chịu nổi.
Thể chất của nam giới đều khá hơn so với nữ giới, ngay cả Tiêu Duyệt cũng chỉ mới kêu nóng mà chưa than mệt. Tuy vậy nhưng cơ thể Tu Từ hai năm qua đã kém đi nhiều, phải thường xuyên uống thuốc, không muốn ăn còn ít vận động, thể chất rất yếu.
Sau khi kết thúc cảnh quay của bản thân vào buổi chiều, bước đi của Tu Từ đã hơi loạng choạng.
Phó Sinh kéo người đi tẩy trang, sắc mặt so với lúc thường còn trắng hơn đôi chút.
Anh có chút đau lòng nhéo mũi Tu Từ: "Không thoải mái mà còn ra vẻ gì?"
Buổi chiều sau khi quay xong hai cảnh, mặt trời càng lúc càng lớn. Phó Sinh muốn đổi một cảnh ngoại cảnh của Tu Từ về lúc hoàng hôn nhưng bị Tu Từ cự tuyệt.
"Có người bảo anh lấy việc công làm việc tư." Tu Từ ôm cổ Phó Sinh, mặt chôn vào vai anh, "Không muốn người khác nói anh đâu."
Người bình thường ở nơi làm việc đều xảy ra tranh chấp với nhau, đoàn phim đương nhiên sẽ không có khả năng cùng chung một lòng. Ai cũng muốn nhận được điều tốt nhất, nhìn thấy đãi ngộ của Tu Từ khác với người thường thì khó tránh khỏi nảy sinh ganh ghét.
"Lấy việc công làm việc tư? Tôi chính là công, giúp đỡ bạn trai thì làm sao?"
Phó Sinh hỏi ai nói, Tu Từ lại không hé răng, không thể làm gì ngoài bất đắc dĩ vỗ vỗ lưng cậu: "Nếu phải chịu uất ức thì nói với tôi, đừng kìm nén."
"Ừm..."
Tuy rất nóng nhưng Tu Từ vẫn thích dán sát bên Phó Sinh, thích cảm giác nhiệt độ cơ thể chạm nhau.
Cậu từ từ nhắm mắt lại. Trước mắt cả cõi đời này, ngoại trừ Phó Sinh thì sợ chẳng ai có thể khiến cậu cảm thấy oan ức.
Chè đậu xanh rất nhanh đã được giao tới cùng tủ lạnh chứa đầy kem.
Gần hai trăm suất chè đậu xanh được đặt trong những chiếc thùng xốp, bên trong để túi nước đá giao tới cùng.
Chè đậu xanh đã ướp lạnh rất ngon, vị ngọt vừa đủ, không ngấy mà mát lạnh.
Phó Sinh đang khom lưng lấy kem cho Tu Từ: "Em muốn ăn loại nào?"
"Pudding nhỏ."
Phó Sinh cười nhéo mặt cậu: "Có điểm này là không thay đổi."
Trước đây Tu Từ có thể coi như một khách hàng trung thực của Pudding nhỏ, vừa đến mùa hè là sẽ mua một thùng lớn để ở tủ lạnh trong nhà. Đôi khi còn thừa một vài cái đảm bảo hạn sử dụng để ăn lúc thu đông.
Tu Từ thực sự rất nóng, cậu mặc áo thun dài tay ngồi trên ghế liên tục nhấm nháp kem Pudding nhỏ, vệt sữa màu trắng đọng trên môi.
Bởi vì đã chuyển cả tủ lạnh đến nên đương nhiên không thể để tất cả mọi người đồng thời nghỉ ngơi giải khát, ai nên đóng phim thì đóng phim, làm xong xuôi là có thể tự do hoạt động.
Phó Sinh thì bận từ đầu đến cuối, liên tục nhìn chằm chằm vào màn hình giám sát của đạo diễn rồi cảm nhận bầu không khí và cảnh tượng, xem có phạm sai lầm hoặc cần quay lại hay không, đôi lúc sẽ đi giảng diễn cho diễn viên, dường như không giây nào được rỗi rãi.
Có lẽ do biết được nguyên nhân Lâm Trình An muốn tới, Diệp Thanh Trúc mắc lỗi rất nhiều. Phó Sinh hiếm thấy nhíu mày với cô: "Cô cần điều chỉnh lại tâm trạng cho tốt."
Diệp Thanh Trúc im lặng hai giây: "Tôi rõ rồi."
Phó Sinh cuối cùng cũng có ít thời gian nhàn hạ, anh đánh mắt sang phía Tu Từ, lông mày khẽ giật.
"Bé con..."
"?" Tu Từ nghi hoặc nhìn anh.
Phó Sinh cúi người lau đi vệt sữa màu trắng trên khóe miệng Tu Từ: "Chú ý lau miệng."
"..."
Tất cả mọi người đều đang bận, không có mấy người chú ý tới bên này. Tu Từ nhìn trái nhìn phải nói: "Anh muốn ăn không."
"Ăn chứ."
Phó Sinh vốn tưởng rằng Tu Từ sẽ đưa kem Pudding nhỏ trên tay chưa ăn xong cho anh ăn một miếng, kết quả Tu Từ trực tiếp đưa vào miệng mình cắn một miếng, ôm cổ Phó Sinh ngửa cằm lên, tiến đến bên môi anh đòi hôn.
"..." Phó Sinh theo bản năng đỡ gáy Tu Từ, dường như không thể nào khước từ rồi xấm lấn khoang miệng đối phương.
Mùi sữa thơm ngọt nồng đậm lan ra giữa răng môi cả hai, còn thơm ngon hơn so với bất kì bữa tiệc thịnh soạn nào trên thế gian.
Suy cho cùng vẫn là nơi công cộng, Phó Sinh chậm rãi lui ra, liếʍ ʍúŧ hai cái lên môi Tu Từ rồi buông lỏng người ra: "Ngọt thật."
Rõ ràng ban đầu người chủ động trêu ghẹo người ta là Tu Từ, nhưng cuối cùng cậu vẫn ngây ngốc làm gương mặt phớt một tầng hồng nhạt.
Phong Thừa chứng kiến toàn bộ quá trình biểu tình một mặt ghét bỏ, quay đi chỗ khác mà vẫn không nhịn được lén lút quay lại liếc nhìn một cái, kỹ thật hôn môi của Phó Sinh tốt thật, tham khảo một tí...
Người cũng chứng kiến toàn bộ quá trình – nữ ba Tiêu Duyệt nhìn chằm chằm không chớp mắt, mắt cũng không chớp mà che miệng, sợ mình rít gào thành tiếng.
Cô trực tiếp lên tài khoản phụ hơn 3 triệu người theo dõi đăng trạng thái: "Quá ngọt quá ngọt quá ngọt a a a a a!"
Người hâm mộ đã quen với chứng động kinh của cô ầm ầm mò vào:
— Cái gì quá ngọt cơ?
Tiêu Duyệt trả lời: Pudding nhỏ!!!!
— Pudding nhỏ đúng là siêu ngọt, mỗi lần tui ăn đều thấy vô cùng ngọt ngào.
— Lầu trên lần đầu đến phải hông?
— =))))))) Cười chết thôi, để fan già này phiên dịch cho lầu trên nhé: pudding nhỏ ≠ pudding nhỏ, = cẩu lương.
— Ý của Duyệt Duyệt chính là: Đồ ăn cho chó quá ngọt rồi!
Đây là một tài khoản phụ không được xác minh. Tuy chưa từng thừa nhận công khai nhưng rất nhiều fan lâu năm đều biết đây là tài khoản phụ của Tiêu Duyệt.
Bởi Tiêu Duyệt năm lần bảy lượt vì ship cp mà lên hot search khiến rất nhiều người theo đuổi thần tượng để ý đến tài khoản này của cô. Đặc biệt nếu phát hiện Tiêu Duyệt đang hợp tác cùng idol mình, chỉ cần xem phản ứng ở tài khoản phụ của Tiêu Duyệt là có thể thấy cp họ ship có real hay không.
— Lần này là cẩu lương của ai? Bạch Bạch ư? Nhưng thầy Ô đang ở nước ngoài mà...
— Mấy bồ không hiểu, hai người chỉ cần gọi điện thoại thôi cũng có thể nhét đầy mồm thức ăn chó cho người bên cạnh.
— Cũng có thể là Ngụy Lạc hay Diệp Thanh Trúc? Hai người cũng không tính là trẻ, có khả năng đã tính đến chuyện đối tượng.
— Trả lời lầu trên, mọi người đều biết, Duyệt Duyệt của chúng tui chỉ ship cp đồng tính.
— A... Mấy bồ không nghĩ tới đạo diễn Phó mấy ngày trước công khai tình yêu à...
— !!!!
— Vãi lúa, biết đâu đối tượng của đạo diễn Phó ở ngay trong đoàn phim??
— ! Hoàn toàn có thể!!!
Tiêu Duyệt ăn xong thức ăn cho chó rưng rưng thoát tài khoản phụ, nhìn bảy triệu fan ở tài khoản chính "cảm động" mà không hiểu tại sao.
Một ngày nào đó, lượng fan tài khoản phụ của cô nhất định có thể vượt xa tài khoản chính.
Bên kia, Phó Sinh "ăn" xong Pudding nhỏ đến cùng vẫn không nhịn nổi, lại cúi người khẽ cắn một chút lên môi Tu Từ mới bỏ qua.
Anh cười rộ lên, mở Weibo cá nhân cập nhật trạng thái:
— Pudding nhỏ thật ngọt.
Tu Từ thả một like.