"Đứng yên." Người đàn ông trước mặt họ Trương, là bác sĩ "chủ trì" của Tu Từ.
Tu Từ nằm mơ cũng không nghĩ đời này mình còn có cơ hội xuất hiện ở đây, cũng chẳng có cách nào, cậu không có tiền.
Cậu từng đi cầu xin cha mẹ, nhưng hai người kia chỉ hờ hững nhìn cậu, nói rằng không bắt cậu nhả ra phí nuôi nấng bao năm qua là đã tốt lắm rồi.
Ông Chu là người đầu tiên ngoại trừ Phó Sinh đối xử tốt với cậu trong nhiều năm đến vậy, Tu Từ không thể bỏ mặc không quan tâm.
Khoảng thời gian đó cậu tìm rất nhiều việc làm thêm, thoải mái chút thì đến quán bar khiêu vũ. Có lẽ lúc trước Phó Sinh bảo vệ cậu quá tốt, khiến cậu căn bản không biết những nơi như này lại loạn đến vậy.
Cả nam lẫn nữ đều áo quần xúng xính chen chúc tới đây, ở dưới ánh đèn lờ mờ sán vào, ai trông thấy cậu ưa nhìn cũng đều muốn lợi dụng sàm sỡ.
Bởi vậy mà ngày thứ hai đến quán bar làm việc, Tu Từ vì đánh một cái móng heo một trận mà phải bồi thường mất một khoản tiền, cũng may người kia không phải khách hàng mà là quản lý tiêu thụ của họ.
Hai ngày vất vả làm lụng trong nháy mắt bay sạch, còn cho không một ít.
Không phải cậu chưa từng gặp mấy cậu ấm nhà giàu ở quán bar nói muốn bao cậu vui đùa một chút, cái giá đưa ra cũng đủ để giải quyết tình cảnh khốn đốn của cậu. Nhưng không được, chỉ có Phó Sinh mới có thể chạm vào cậu.
Dù cho Phó Sinh không biết, dù cho anh ở nơi xa cách ngàn ngàn dặm, Tu Từ vẫn hi vọng bản thân sạch sẽ, chờ anh trở về.
Cảm giác được ưu ái là khi Tu Từ hiểu rõ Phó Sinh không thật sự muốn bỏ mình lại. Chỉ là giữa mình và sự nghiệp anh tạm thời chọn sự nghiệp trước thôi, chẳng mấy chốc sẽ trở về.
Ra khỏi quán bar cậu còn chưa kịp chán nản, đã nhận được tin nộp phí của bệnh viện, vì thế mà ngựa không dừng vó liền tìm công việc rửa bát đĩa sau bếp.
Một nơi như gian bếp sau của quán cơm nhỏ muốn bao nhiêu bẩn thỉu và bừa bộn thì có bấy nhiêu, toàn là mùi khói dầu, còn có cả mùi mồ hôi đàn ông.
Tu Từ được Phó Sinh nuông chiều bao năm về cơ bản chưa từng thấy loại chiến trận như này, rửa bát đĩa cũng không sạch, không những tay bị ngâm nước đến nhăn nheo trắng bệch mà còn làm vỡ hai cái đĩa. Chủ quán vội vàng thanh toán tiền lương một ngày cho cậu để cậu đi.
Tu Từ mệt bở hơi tai mà trở lại căn hộ, cũng không có cơ hội nằm lên giường đánh một giấc luôn, mà trông thấy một người phụ nữ ở cửa, một người phụ nữ có dáng vẻ tương tự Phó Sinh phải đến bốn, năm phần.
Bà một dáng vẻ nắm chắc phần thắng, cao cao tại thượng ngồi trên ghế sopha, dùng một tư thái chủ nhân đợi Tu Từ rót nước cho bà.
Mở miệng nói câu đầu tiên đã khiến Tu Từ sững sờ tại chỗ, tay run một cái làm nước nóng bắn lên tay, nóng đến đau lòng.
"Cậu không xứng với Phó Sinh. Trước tiên không nói đến việc cậu là đàn ông, sự tồn tại của cậu có thể khiến tương lai của Phó Sinh tăng thêm một ánh hào quang nào không? Cậu chỉ có thể dựa vào nó nuôi sống, vậy thì cậu có khác gì tình nhân nhỏ mà nó bao nuôi?"
Tu Từ muốn phản bác, nhưng lại không có lời nào để nói.
Sau khi học xong cậu không hoàn toàn dựa vào Phó Sinh nuôi, mà bản thân cũng có công việc dạy các bạn nhỏ khiêu vũ ở phòng học vũ đạo, một tháng có thể có mấy ngàn tiền lương, thừa sức nuôi sống chính mình.
Nhưng cái này hoàn toàn không thể so sánh với những thứ Phó Sinh cho cậu, cậu không thể dựa vào bản thân mà sống trong một căn hộ với cái giá như này, không thể một ngày ba bữa xa xỉ, cũng khó có thể đi du lịch lúc rỗi rãi...
Chi phí sinh hoạt trước mắt của cậu đều là Phó Sinh cho.
"Cậu cũng đừng nóng giận, tôi chỉ nói sự thật thôi." Khương Sam lãnh đạm nhìn cậu trai trước mặt, lại như đang nhìn vào người chồng cũ đã từng được mình nuôi sống mà không làm gì, khiến người ta ghê tởm.
"Không có Phó Sinh, cậu cũng chỉ có thể giống như bây giờ chạy đi mấy chỗ như quán bar làm một vài chuyện bỉ ổi, đi nhà hàng dọn mấy cái đĩa mà thôi."
Ngày ấy Tu Từ bị Khương Sam kíƈɦ ŧɦíƈɦ không thốt lên lời, bà nói cậu sẽ trở thành điểm ô uế trong sinh mệnh Phó Sinh, sẽ cản trở tương lai của anh. Phó Sinh phải giống như người bình thường lấy một cô nàng dịu dàng, thành gia lập nghiệp, sinh con nối dõi tông đường...
"... Nhưng anh ấy yêu cháu."
"Yêu cậu cái gì? Yêu cậu hai tay trống trơn không hề biết cái gì, hay yêu khuôn mặt này của cậu?"
Khương Sam cười khẩy: "Đầy người lớn lên ưa nhìn đấy thôi, Phó Sinh ở nước ngoài cũng sẽ tiếp xúc với đầy người tài sắc vẹn toàn hơn, đến lúc đấy cậu tính là cái gì?"
Tình yêu là thứ khó bền chặt nhất trên đời, lúc nào cũng có thể đổi thay.
Khương Sam ném mấy bức ảnh: "Cậu nói xem, nếu Phó Sinh nhìn thấy mấy thứ này, liệu nó còn thích cậu không?"
Đồng tử Tu Từ chợt co rụt lại, trong hình cậu đứng trên sân khấu quán bar, vặn vẹo thân thể, rõ ràng sự tình không hề giống như Khương Sam miêu tả...
Khương Sam xuất hiện ở đây, bà cũng đã chiến thắng tất cả, bà kíƈɦ ŧɦíƈɦ lòng tự trọng đáng thương của Tu Từ, đả kíƈɦ ŧìиɦ cảm tin tưởng vững chắc không nghi ngờ của cậu với Phó Sinh, cuối cùng trực tiếp đưa ra giao dịch của mình, bà bỏ tiền, Tu Từ đi "chữa bệnh."
Phó Sinh vì cậu trai trước mặt này mà âm thầm phòng bị bà, chống lại bà, phải nhổ cỏ tận gốc mới có thể khiến lòng bà an ổn.
Bà đã điều tra những người ra khỏi sở Giới Đồng, cơ bản đều có thể trở về thái độ bình thường, nhìn thấy đàn ông hoặc cùng tiếp xúc với đàn ông cho dù gần một li thôi đều sẽ buồn nôn.
Kết quả xấu nhất cùng lắm là cậu không tiếp tục kiên trì được, vĩnh viễn biến mất mà thôi.
Khương Sam giải quyết tất cả thấu đáo, bà đã quen coi thường hết thảy ngoại trừ bản thân và Phó Sinh, tương lai Tu Từ thế nào không hề nằm trong phạm vi cân nhắc của bà.
Không có gì bất ngờ xảy ra, cậu trai này đồng ý giao dịch. Khương Sam nói được làm được, mời bác sĩ điều trị chính tốt nhất cho ông Chu, giải quyết tất cả tiền nong chữa bệnh, còn mời cả hộ lý tới chăm nom.
Yêu cầu của bà là Tu Từ chủ động nói chia tay, không liên lạc lại, chuyển ra khỏi căn hộ, cũng nghỉ ngơi ba tháng trong sở Giới Đồng.
Tu Từ trầm mặc làm theo yêu cầu của bác sĩ, không chút che chắn mà cởϊ qυầи áo, thay đồng phục bệnh nhân.
Ở đây không có chuyện như riêng tư, không chỉ nam giới, mà nữ giới cũng vậy, lúc thay quần áo bọn họ đều phải làm cùng nhau.
"Người bệnh" ở đây đều có tốt chất hơn đám được gọi là bác sĩ nhiều, ít nhất cũng sẽ không dùng ánh mắt bỉ ổi chẳng hề kiêng dè lưu luyến không thôi trên cơ thể của các cô gái trẻ tuổi lúc các cô cởϊ qυầи áo.
Nơi ở của bọn họ coi như sạch sẽ, nhưng cũng không có chút riêng tư nào, trong phòng có camera, sáu người một gian, không cho phép tiếp xúc tứ chi, không cho nói hoặc giao lưu.
Chuyện đầu tiên vào sáng sớm không phải dùng bữa sáng mà là chạy bộ ba ngàn mét trong thời tiết sương mù mênh mông, chạy xong mới được phép xuất hiện ở nhà ăn, nhưng cũng không được ăn cơm, mà phải nói từng khẩu hiệu một: "Đồng tính luyến ái thật ghê tởm! Tôi thật ghê tởm!"
Hô phải vang dội thì mới có cơm ăn, tiếng quá nhỏ hoặc không nói lời nào, chỉ có thể ăn một đòn roi, lại chuyên chọn vị trí nhiều thịt bởi vì hồi phục nhanh.
Đương nhiên Tu Từ không chịu phối hợp, vì vậy ngày thứ nhất ở trong, cậu liền bị cấm túc cùng một nhóm bạn.
Cấm túc không được mặc quần áo, cậu không manh áo che thân ngồi xổm trong phòng tạm giam trống không, các cô gái núp ở góp tường che chắn những bộ phận riêng tư.
Đây chỉ là cấm đoán cấp một, nếu có hai lần không theo hoặc phạm sai lầm, sẽ xuất hiện cấm đoán cấp hai. Bọn họ phải vào phòng tạm giam một mình, nam giới thì bị điện giật, bị quất roi, rồi dùng ngôn ngữ sỉ nhục đều là chuyện nhỏ.
Bọn chúng sẽ nói một trai tráng mà trắng với gầy như vậy là đã bị làm chuyện kia đi? Giống như đàn bà thật kinh tởm.
Bọn chúng sẽ trói bạn lên giường, vừa chịu điện giật vừa bị ép nhìn những hình ảnh chuyển động khiến người ta buồn nôn trên màn hình đối diện, nếu bạn nhắm mắt lại, sẽ có người lấy thước vụt bạn.
Dần dà, bạn sẽ dần ngầm thừa nhận điện giật hoặc những tác động vật lý đó mang đến đau đớn, là vì bạn nhìn thấy những bức ảnh và video bỉ ổi nọ.
Bọn họ tự nhận đó là "liệu pháp chuyển dời", đôi khi thứ bệnh nhân nhìn thấy thậm chí còn chính là ảnh của người họ đã từng yêu thích.
Thử nghĩ, mỗi khi nhìn thấy người trong lòng, tay bạn đều run, cơ thể lại đau, tư tưởng sinh sợ hãi, như vậy về sau gặp được người thật, loại cảm giác đau đớn này sẽ như hình với bóng theo sát bạn, khiến bạn tiếp xúc với người đồng giới nhiều một giây thôi cũng cảm thấy buồn nôn.
Không phải cảm thấy đối phương ghê tởm, là do ngày này qua ngày nọ trước khi dùng cơm phải hô khẩu hiệu, cảm thấy bản thân ghê tởm.
Tu Từ vẫn được coi như may mắn, Khương Sam quá quan tâm con trai mình, không muốn để lộ ảnh con trai tạo thành ảnh hưởng không tốt với anh, vì thế trong màn hình trước mặt đều là ảnh và video buồn nôn của một đám người xa lạ.
Tu Từ nhớ cô gái lần đầu tiến vào phòng tạm giam cấp hai cùng mình, cô tên Hoàng Nhạc, bởi vì vẫn luôn chống cự nên lâu không ăn cơm, suýt nữa ngất xỉu, cậu theo bản năng mà vỗ một chút.
Cho nên bọn họ phạm lỗi tiếp xúc tứ chi, phòng tạm giam của họ cách một mặt tường, cách âm không tốt lắm. Trong khi chân tay tê dại, cậu còn nghe được tiếng thét sắc bén chói tai của cô gái cách vách.
Bác sĩ phụ trách trông giữ cậu thậm chí còn hưng phấn đi tới bên tường, nghe động tĩnh bên kia tiếc nuối nói: "Được đổi thì tốt nhỉ."
Thời điểm trở ra, trên mặt Hoàng Nhạc có thêm một dấu tay, miệng sưng, cổ áo trượt xuống tận vai.
Ngày ấy cô được ban thưởng cho một một cái bánh bao và một bát cháo, còn Tu Từ vì gầy đến mức sợ đói chết người nên nhân viên công tác cho cậu hai ngụm nước, còn được cả nửa cái bánh bao.
Nhưng đó mới chỉ là bắt đầu.
Ở bên trong lâu rồi, đám gọi là bác sĩ liền thăm dò quy luật, người nào được người nhà coi trọng, thường gọi điện tới hỏi thăm, chúng sẽ cố hết sức không động vào.
Còn những loại người như Tu Từ, đi vào ba, bốn tháng không có một cuộc điện thoại hỏi han, đương nhiên phải chịu khổ sở nhiều gấp mấy lần so với người khác.
Nhưng trên thực tế, nơi đây cũng không hoàn toàn giống như báo đài đưa tin, chỉ có nữ giới bị khinh nhục. Thật ra tên viện trưởng của họ còn đang lợi dụng một số đứa trẻ bị người nhà từ bỏ, đạt thành một khoản thu nhập khả quan trong dây xích lợi ích cùng một ít người có tiền nhưng sở thích lại xấu xa.
Mà đám có tiền muốn mua vui bằng việc biếи ŧɦái, đương nhiên không thiếu người cảm thấy hứng thú với nam giới.
Tu Từ cũng may mắn hơn người khác đôi chút, tại ngày ảnh chụp của cậu bị lựa chọn, thời điểm cậu muốn dứt khoát chết đi, ông Chu xuất hiện.
Cậu vẫn nhớ mãi ngày ấy, cậu và một cô gái tên Lâm Nhiễm cùng ở trong một căn phòng tạm giam. Cậu đã thành khách quen của phòng tạm giam từ lâu bởi vì không phối hợp đủ điều.
Còn Lâm Nhiễm bị cấm túc vì cô là người được đám ma quỷ lựa chọn, nhưng trong quá trình có người bị cô cắn, bây giờ vẫn đang trong bệnh viện điều trị, thậm chí có khả năng phải phế bỏ.
Cô vốn không nên là một mắt xích trong dây xích lợi ích, bởi cha mẹ cô thường xuyên gọi điện tới thăm hỏi, nhưng dáng vẻ và thân hình quá mức xuất chúng, giá cả bên kia đưa ra cũng rất cao, vậy nên vận rủi của cô đến.
Cô gái kia ngồi chồm hỗm trên mặt đất, thương tích khắp người không chỗ lành lặn, cô nhìn về phía Tu Từ nở một nụ cười khiến người ta kinh ngạc: "Chúng ta cùng chết đi."
--
Đi chết đi, còn sống làm gì chứ?
"Không thể..."
Cậu còn đang đợi một người... Chờ một người tới đón cậu về nhà.
Nhưng hình như cậu quên mất rồi, bọn họ đã chia tay...
Tu Từ chầm chậm mở mắt, trong phòng có ánh đèn ấm áp, Phó Sinh đang ngồi cạnh cậu, còn cầm khăn lau mặt cho cậu.
Sợ hãi trong mắt còn chưa tan đi, Phó Sinh đã cúi người hôn lên trán cậu: "Đừng sợ, tôi ở đây."
Tu Từ kinh ngạc nhìn Phó Sinh, một âm thanh quen thuộc trong điện thoại bên cạnh kéo cậu về thực tại.
【"Tôi trở nên bình thường ư?"
"— Không, tôi biến thành một con quái vật." 】
"Đưa em" Tu Từ nhìn chằm chằm về phía chiếc điện thoại di động.
"Cái gì?" Giọng Tu Từ vừa khàn vừa nhỏ, Phó Sinh nhất thời không nghe rõ.
"Đưa điện thoại cho em..."
Phó Sinh khẽ run, đoạn video trên weibo anh vừa mới xem, một giờ ngắn ngủi đã cực hot, vững vàng đứng đầu hot search.
Tu Từ được Phó Sinh đỡ lên ôm vào lòng, anh vốn không muốn cho Tu Từ xem thứ này, nhưng đứa nhỏ bướng bỉnh muốn xem, Phó Sinh không thể làm gì khác ngoài bỏ cuộc.
【 "Tổng cộng hơn 140 vết thương lớn nhỏ."
Lâm Nhiễm cụp mắt nhẹ nhàng vuốt ve cánh tay của mình: "Có 52 vết, mấy ngày trải qua ở trong đó khắc xuống, bởi vì không nhìn thấy lịch nên tôi chỉ có thể dựa theo phương pháp này nói cho bản thân biết đại khái đã qua bao ngày, mà tôi còn phải ở bên trong bao nhiêu ngày."
"Trông tôi có đẹp không?" Lâm Nhiễm lại nhìn vào camera, nhẹ nhàng cong cong đuôi mắt. 】
Lúc này tất cả bình luận video đều ùa lên nói đẹp, tựa như muốn an ủi trái tim bị thương của Lâm Nhiễm.
Thân thể Tu Từ đang run lên, cậu theo bản năng rúc vào l*иg ngực Phó Sinh, chỉ có khi bị hơi thở của Phó Sinh vây quanh, cậu mới có thể cảm nhận chân thật rằng mình đã rời xa mảnh đất khiến người ta tuyệt vọng nghẹt thở nọ.
"Tôi đây." Lòng bàn tay Phó Sinh cũng đang run rẩy, anh hôn lên tóc mai Tu Từ, gò má của cậu, ôm người thật chặt vào lòng.
【 "Bắt đầu từ lúc còn rất nhỏ, đã có người khen tôi ưa nhìn, tôi thích mặc những chiếc váy nhỏ xinh, yêu mái tóc thẳng đen dài, cũng thích khoảnh khắc được mọi người khen đẹp."
Lâm Nhiễm sờ sờ mái tóc buộc phải cắt sau khi vào sở Giới Đồng, đến tận bây giờ vẫn ngắn như vậy, hai năm qua dường như không còn dài thêm nữa.
"Nhưng tôi chưa từng nghĩ tới, xinh đẹp cũng có thể trở thành nguyên tội."
"— Tôi bị chọn trúng."
"Bọn họ ép tôi thay chiếc váy dài tôi đã từng thích nhất, trang điểm nhẹ nhàng, sửa lại đầu tóc của tôi, đưa tôi lên giường của một đám ma quỷ."
"Thế rồi váy dài bị xé nát, trang dung bị giẫm đạp, tóc tai bị chất lỏng không rõ làm bẩn..."
"Tôi ô uế." Cô nhẹ giọng nói. 】