Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Về Nước, Bạn Trai Nhỏ Cố Chấp Điên Rồi

Chương 14: Ôm em một cái đi

« Chương TrướcChương Tiếp »
【 "Tôi còn cho anh ấy biết..."

"Không sao, không phải cậu chỉ cho anh ta biết mặt nổi của tảng băng chìm hay sao?"

"Nhưng anh ấy rất khổ sở đi..." Cậu cúi đầu, "Nhưng tôi không thể để anh ấy càng ngày càng đi xa..."

"Đừng suy nghĩ quá nhiều, mai là ngày đặc biệt, cậu tự điều chỉnh bản thân chút. " 】

- -

Đêm đã xuống, Tu Từ đi bộ trêи con đường tiểu khu yên tĩnh, ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao.

Mặt trăng hôm nay chỉ hiện một hình lưỡi liềm nhỏ, những bộ phận khác đều bị mây đen che khuất.

Môi trường của tiểu khu thật sự không tồi, không khí mát mẻ yên tĩnh, thỉnh thoảng có vài tiếng nói nhỏ kèm theo tiếng bước chân nhẹ nhàng của người khác.

Rõ ràng đang mùa hè, nhưng vì quản lí thiết bị ổn thỏa, gần như không cảm nhận được sự tồn tại của muỗi.

Tu Từ ngồi dưới lầu chung cư đợi hồi lâu, cậu nhìn về phía cửa tiểu khu, chờ mãi không thấy bóng dáng quen thuộc kia.

Không rõ đã ngồi bao lâu, những gia đình dắt chó đi dạo gần đó đều đã về, trăng lưỡi liềm hiện rõ giữa bầu trời, phản chiếu trong đôi mắt xinh đẹp của Tu Từ.

Anh không đến.

Có lẽ là không thèm để ý, có lẽ là hổ thẹn trước cái chết của mẹ, hoặc có lẽ đang ở chỗ náo nhiệt nào đó tìm người mua say.

Tu Từ sinh ra một loại cảm giác bất lực.

Cậu không thể kiểm soát hành vi của Phó Sinh, cậu hiện tại thậm chí còn chẳng biết tìm Phó Sinh ở đâu bằng cách nào.

Cậu nhìn băng cổ tay đã đặt mua trong giỏ hàng, đầu ngón tay bấm vào lòng bàn tay.

Đèn cảm ứng ngoài hành lang sáng lên theo âm thanh Tu Từ vặn chìa khóa, Tu Từ qua ánh sáng yếu ớt truyền vào trong phòng, thấy trêи sô pha có một bóng đen.

Ban công không đóng cửa, gió mát thổi vào làm đầu óc Tu Từ có chút choáng váng.

"... Phó tiên sinh?" Cậu không bật đèn, thấp giọng dò hỏi.

"..."

Bóng đen kia đứng lên, chậm rãi đi đến trước mặt Tu Từ, giơ tay làm căn phòng sáng lên.

Tu Từ đột nhiên không kịp chuẩn bị mà đối diện một đôi mắt đỏ hồng mang theo tơ máu, trong lòng một trận đau đớn.

Phó Sinh có vô số vấn đề muốn hỏi, nhưng lời lên đến miệng, tất cả đều quy thành một câu: "Sao muộn như này mới trở về?"

Hai chữ "trở về" có chút vi diệu, như thể lúc còn chung sống, Tu Từ đôi khi có hẹn về muộn, Phó Sinh cũng sẽ hỏi sao lại về muộn vậy.

Tiền đề của lời này là, họ ở chung một nhà, về cùng một nơi.

"Ngồi dưới lầu một lát..."

Mùi rượu trêи người Phó Sinh rất nồng, thoạt nhìn uống không ít, trong phòng không có rượu, hẳn là uống bên ngoài.

Tu Từ không hỏi anh mở cửa như nào, mà thấp giọng hỏi: "Phó tiên sinh đói không?"

"... Ừm."

Tu Từ đi vào phòng bếp, đun nước sôi nấu bát mì.

Mì sợi là cậu đem từ nhà cũ tới, cũng là món cậu thường ăn, vừa nhanh gọn vừa tiết kiệm.

Phó Sinh yên tĩnh đứng sau nhìn động tác thành thạo của Tu Từ, bật bếp đun nước sôi...

Quá khứ Tu Từ được anh nuông chiều vô độ, rất ít khi phải vào bếp.

Vì vậy ngay cả chuyện đơn giản như nấu mì sợi cũng có thể mười lần làm khét chín lần, hoặc là thiếu nước, hoặc là quá nhiều mì, lúc thì chưa chín tới lúc thì lại chín quá.

Hai năm trôi qua, trù nghệ của Tu Từ không cải thiện chút nào, mì sợi vẫn nấu chín quá như cũ, bên trong không có gì ngoài nước, muối cũng bỏ hơi quá tay.

Nhưng Phó Sinh không nói gì, từng chút một ăn đến cạn bát, mới chậm rãi đặt đũa xuống.

Phó Sinh thoáng nhìn thấy băng cá nhân trêи tay Tu Từ, anh dựa vào ghế, nhìn Tu Từ nói: "Đưa tay cho tôi xem."

Tu Từ trầm mặc đi đến bên cạnh anh, giơ tay phải bị xước do kéo ra.

Băng cá nhân bị xé ra, miệng vết thương bị bịt có chút tái nhợt, Phó Sinh cau mày: "Làm sao mà như này?"

"... Không cẩn thận làm xước."

Phó Sinh không hỏi lại: "Có cồn không?"

Tu Từ theo bản năng nhìn xuống dưới bàn trà, Phó Sinh theo tầm mắt cậu đi tới, lấy ra một cái hộp y tế.

Có chút bất ngờ, bởi vì đồ vật trong hộp rất đầy đủ, thuốc cảm cúm thuốc hạ sốt, cồn sát trùng cùng băng vết thương, về cơ bản các loại thuốc thang hàng ngày cần có đều được chuẩn bị xong xuôi.

Cồn sát trùng đã dùng hơn nửa, bên cạnh còn có một lọ chưa mở ra, cuộn băng đầu tiên cũng chỉ còn một dải ngắn.

Ánh mắt Tu Từ khẽ động, giải thích: "Lúc diễn cảnh hành động rất dễ bị trầy da."

Phó Sinh chẳng biết có tin hay không, nhưng anh không hỏi lại.

Anh nắm cổ tay Tu Từ, giúp cậu sát trùng rồi thay băng ngón tay cái, dán thêm một lớp băng cá nhân.

"La Thường an bài công việc tiếp theo cho em chưa?"

"..." Tu Từ im lặng, đến rồi.

Cậu ngừng chốc lát mới nói: "Thường tỷ để em đi thử vai phụ trong phim mới của Yến đạo."

"Không cần đi." Phó Sinh vuốt phẳng băng keo cá nhân bị nhô lên một góc, ngước mắt nhìn cậu, "Tới đoàn phim của tôi, ngày mai sẽ bảo La Thường đem hợp đồng cho em."

"... Được."

Một người đột nhiên đề nghị, một người đồng ý cấp tốc.

Phó Sinh không nói vào đoàn phim của anh diễn nhân vật nào, Tu Từ cũng không hỏi.

Chỉ cần Phó Sinh đừng rời khỏi tầm mắt của cậu, như vậy vai chính vai phụ hay vai quần chúng đều không thành vấn đề.

Phó Sinh không buông cổ tay Tu Từ ra, anh vén ống tay áo Tu Từ, xem chỗ lúc trước ở đoàn phim bị té trầy xước.

Nơi đó đã đóng vảy, một lớp mỏng manh, có chỗ đã bóc ra, sờ lên còn thấy thô ráp.

Tu Từ bị sờ đến run lên, da thịt đã lâu không tiếp xúc cùng người lạ nổi lên một lớp da gà.

"Tại sao lại gọi tôi là Phó tiên sinh?"

Tu Từ có chút ngây người nhìn thẳng anh: "Anh không cho em gọi như vậy..."

"..."

Phó Sinh không thích xưng hô Phó ca, Phó tiên sinh cũng vậy.

Anh đối diện với đôi mắt xinh đẹp ảm đạm của Tu Từ hồi lâu, đột nhiên hiểu ra, anh không phải bất mãn với xưng hô, mà là không hài lòng với ngữ cảnh Tu Từ gọi anh.

Nếu là thân mật, bất luận có gọi anh như nào, Phó Sinh cũng được Phó tiên sinh cũng được, đều làm người ta thoải mái.

Có thể do cảm giác say quấy phá, Phó Sinh chậm rãi xoa gáy Tu Từ.

Đợi đến khi hai cánh môi mỏng đỏ mọng hiện ra ngay trước mắt, Phó Sinh mới bừng tỉnh, đẩy nhẹ Tu Từ ra.

"Tôi có thể ở đây tá túc một đêm không?" Phó Sinh xoa mi tâm, "Tôi sẽ ngủ ở ghế sô pha."

Thần sắc anh mệt mỏi, lượng thông tin nhận được từ chiều đến giờ làm lòng anh như có tảng đá chặn lại, khó có thể hô hấp.

"... Em rót cho anh cốc nước."

Tu Từ yên lặng chờ nước chảy, cậu quay lưng về phía Phó Sinh, lơ đãng nhìn chiếc cốc trống rỗng hồi lâu, mới thả vào bên trong một chút bột phấn.

Cậu nhìn Phó Sinh uống xong nửa cốc, người đàn ông hơn 1m8 nằm co quắp trêи sô pha, từ từ rơi vào mê man.

Bóng đêm lan tỏa, Tu Từ ngồi xổm cạnh anh, đầu ngón tay không kìm được vuốt qua vầng trán mịn màng, đôi mắt dài hẹp và đôi môi đỏ mọng của Phó Sinh.

Cậu cúi đầu nhẹ nhàng chạm vào, xúc cảm ấm áp như mọi khi, chỉ là đối phương không còn chủ động như xưa, mà an tĩnh, lặng yên không tiếng động nằm đây.

Trong đầu dường như có một bản thân khác đang xúi giúc: "Nhân lúc anh ấy đối với mày không hề phòng bị, đem anh đi, giấu đi, anh ấy sẽ vĩnh viễn thuộc về mày..."

Tu Từ run rẩy vươn tay, lại ngừng giữa không trung một hồi lâu, rồi từ từ hạ xuống.

Không thể là bây giờ.

Tu Từ xoay người đi vào phòng tắm, dẹp loạn những suy nghĩ dơ bẩn tối tăm trong lòng.

Ít nhất phải để Phó Sinh hoàn thành những việc anh hằng mong, ít nhất phải để anh quay xong tác phẩm đầu tiên...

Hoặc có thể, không cần đợi đến bước kia...

Đấu tranh tư tưởng hồi lâu, mãi đến khi rùng mình một cái, Tu Từ mới phát hiện mình không manh áo che thân, vệt nước trêи người còn chưa lau khô.

Cậu mang theo mùi hương nhàn nhạt thơm ngát của sữa tắm, thật cẩn thận nâng tay Phó Sinh lên, sau đó yên tĩnh co rúc trong l*иg ngực anh.

Má Tu Từ dán chặt vào vị trí trái tim của Phó Sinh, nhịp đập nơi đó trầm ổn mạnh mẽ, khiến người ta yên tâm.

"Ôm em một cái đi..."

Tay Phó Sinh bị nắm nhẹ nhàng đặt lên eo Tu Từ, cậu bình yên nhắm hai mắt lại, lông mi run rẩy.
« Chương TrướcChương Tiếp »