Chương 6: Đàn Em Trung Thành Nhất, Chó Sói Ammer

Ammer cứ thế ôm A Đại một lúc lâu, cảm nhận rõ ràng nhiệt độ nóng bỏng và nhịp tim rắn chắc của đối phương, rồi nhận ra một điều.

Chẳng lẽ... A Đại còn sống sao?

Thật ra, hắn đã nghĩ kỹ, nếu A Đại đã trở thành ma quỷ, hắn sẽ tự cắt cổ mình, biến thành tiểu quỷ để đi theo A Đại mãi mãi.

Nhưng may quá, A Đại vẫn còn sống! Thật là một điều tuyệt vời!

Kiều Dực Kiều thật sự sắp tắt thở rồi.

Anh đã dốc hết sức lực cả đời mình mà vẫn không thoát nổi vòng tay rắn chắc của Ammer. Đến bước đường cùng, để tự cứu lấy mình, anh quyết định chơi một đòn hiểm mà trước giờ anh yêu thích nhất – một cú siết nghịch chéo vào tiểu đệ của Ammer.

Ammer lập tức phấn khích trong tích tắc! Bản năng của một chú chó con bị kích hoạt hoàn toàn – đây chắc chắn là A Đại đang đùa với mình!

Vừa mới gặp lại mà đã chơi trò mình thích nhất, A Đại thực sự rất nhớ mình! Thế là, Ammer không do dự, nhanh chóng chuyển thế trận, thoát khỏi tư thế bị cắn, rồi trói ngược lại điểm yếu của A Đại, lướt qua thân thể đối phương, hoàn thành một cú siết đẹp mắt.

Kiều Dực Kiều: ...

Các người có từng trải qua cảm giác bị đè bẹp bởi một khối cơ bắp 190 cân, với tỷ lệ mỡ dưới 12%, chưa?

Từ xa xa, Vương Nhất Minh nhìn cảnh tượng hai người vật lộn với nhau mà hồn vía bay lên mây.

Ngay từ khi nhìn thấy cái người đầy máu đó xuất hiện, hắn đã có cảm giác như mình sắp đến ngày tận số rồi.

Nếu nói rằng người trước mặt toát ra khí chất của một sát thần, thì người còn lại giống như nhân vật phản diện lạnh lùng, tăm tối trong tiểu thuyết, mang đến cảm giác rắn độc, chỉ cần bị nhìn chằm chằm là đã thấy như cận kề cái chết.

Cảnh tượng này như cuộc chạm mặt của hai nhân vật nguy hiểm bậc nhất.

Tuy nhiên, nhìn động tác của hai người kia, chẳng lẽ đây là cách họ chào hỏi kiểu mới trên đường?

Nhưng xem ra người ở phía dưới có vẻ thật sự sắp tắt thở rồi.

Bên này Ammer đang quá phấn khích mà quên mất trời đất, chỉ trong vòng ba phút đã thay đổi ba kiểu siết khác nhau.

Cuộc đời của Kiều Dực Kiều như một thước phim tua nhanh, những hình ảnh từ ngày hôm qua lướt qua trong tâm trí.

Trong lúc Ammer đang chuẩn bị thử một kiểu siết mới mà tự mình sáng tạo ra, Kiều Dực Kiều cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

"Đứng lên, Ammer."

Từ kẽ răng, anh nghiến ra vài chữ.

Nghe thấy Kiều Dực Kiều gọi tên mình, Ammer lập tức thu lại nét mặt hớn hở trẻ con, đứng dậy với vẻ mặt nghiêm túc. Tuân lệnh và làm việc theo mệnh lệnh là tín điều đã khắc sâu vào tận xương tủy của hắn.

Kiều Dực Kiều vô cùng bất mãn mà nằm bất động trên đất trong vòng 30 giây, cuối cùng mới có thể đứng dậy.

Ammer chăm chú nhìn Kiều Dực Kiều đang anh dũng nằm đó, cảm xúc dồn nén bỗng chốc vỡ òa, nước mắt lăn dài trên má như hai dòng suối nhỏ. Giọng nói của hắn run rẩy: "A Đại, anh... anh còn sống."

Kiều Dực Kiều thở dài.

Nửa năm trước, trong cuộc truy quét khẩn cấp, anh chỉ có cách "giả chết" để thoát khỏi tổ chức một cách nhanh chóng. Thật ra, điều khó khăn nhất là phải bỏ lại đám tiểu đệ. Nhưng lúc đó, anh nghĩ rằng rời bỏ chúng là quyết định đúng đắn.

Giờ nhìn lại, có lẽ đó là một sai lầm đầy hậu họa.

Kiều Dực Kiều đảo mắt qua những vật dụng rải rác trên sân, khuôn mặt càng thêm lạnh lùng.

"Cậu ở đây sống thế này sao?" Giọng anh khi nói chuyện với đám tiểu đệ, tự nhiên mang theo vài phần uy nghiêm.

Ammer tưởng rằng Kiều Dực Kiều đang cực kỳ giận dữ, nước mắt lại muốn trào ra: "Em... em đâu phải lúc nào cũng sống thế này..."

“Nói dốc!" Kiều Dực Kiều lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Ammer.

"Còn tiền anh đã đưa cho cậu thì sao?"

Số tiền đó là do anh kiếm được từ tổ chức, bằng những cách thức hợp pháp và sạch sẽ.

Ammer không dám nói dối thêm nữa, cúi đầu lẩm bẩm: "Em vội vàng đi tìm A Đại, tiền đều chia cho các anh em rồi..."

Khuôn mặt Kiều Dực Kiều càng tối sầm hơn.

Nghĩ lại, Ammer trở nên sa sút như thế này cũng một phần là lỗi của anh, khi không chia sẻ thật tình huống với họ. Dù vậy, anh chỉ mong rằng những tiểu đệ khác không ai ngốc nghếch như Ammer, còn đi tìm mình thì thực sự không đáng.

Kiều Dực Kiều ra lệnh dứt khoát: "Dọn dẹp sạch sẽ."

"Vâng," Ammer vừa định hành động, nhưng lại có vẻ mơ hồ, "Bây giờ mình đâu?"

Kiều Dực Kiều thản nhiên đáp: "Theo anh về nhà."

Trong chốc lát, Ammer phấn khích đến mức khó tin, ánh mắt nhìn chằm chằm vào A Đại như không thể tin nổi.

Kiều Dực Kiều tin rằng, nếu tên tiểu tử này mà có đuôi thì ngay giờ phút này Ammer hẳn đang vui mừng như vẫy đuôi như cánh quạt, sẵn sàng cùng hắn bước đi sánh vai đến tận cổng Thiên cung.

Thật ra, ý nghĩ của Kiều Dực Kiều rất đơn giản. Nếu Ammer đã chịu khổ nhiều như vậy chỉ để tìm mình, thì anh không thể để Ammer tiếp tục sống cảnh khổ sở nữa. Ít nhất, cũng không thể để Ammer lưu lạc đầu đường xó chợ.

Còn về sau này thế nào... thì cứ về nhà trước, tắm nước nóng, ngủ một giấc đã, rồi tính tiếp.

Khi Ammer đang hăm hở thu dọn "hành lý", Vương Nhất Minh cuối cùng không nhịn được nữa, khẽ lên tiếng, giọng đầy yếu ớt.

"Ơ... hai vị... Xin hỏi, chúng tôi có thể đi được chưa? Thật sự chúng tôi chỉ định đến xem một vở kịch nhỏ thôi, ô ô ô..."

Kiều Dực Kiều lúc này mới nhớ ra, vẫn còn vài người đang đứng từ xa quan sát sự việc.

Gương mặt của Ammer lập tức lạnh như băng, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Vương Nhất Minh, khiến hắn ta sợ đến nỗi run rẩy.

Kiều Dực Kiều nhớ lại những gì họ vừa nói, hỏi: "Các cậu ở đây diễn vở kịch nhỏ ?"

Thực ra, anh đã rời xa các loại hình giải trí từ lâu, nên cũng không rõ lắm vở kịch nhỏ là cái gì.

"Vâng vâng vâng," Vương Nhất Minh gật đầu lia lịa, "Chỉ là mấy đoạn nhỏ 3 phút một tập thôi, chúng tôi chỉ muốn kiếm chút tiền lẻ mà..."

Ngay khi những lời đó vừa thoát ra khỏi miệng Vương Nhất Minh, Kiều Dực Kiều lập tức chú ý. Tim anh khẽ hẫng một nhịp.

"Kiếm tiền?"