Trước đó đã chịu qua kí©h thí©ɧ nên lần này trong lòng Văn Khê đã không còn gợn sóng, cậu lộ ra một nụ cười đã lâu không gặp: "Thanh Ngư, trùng hợp quá."
"Anh! Đúng là anh rồi!" Trong mắt Lâm Thanh Ngư ánh lên sự kinh ngạc, cậu ta kích động nhào lên ôm lấy cậu: "Sao lúc đó anh đột nhiên không từ mà biệt thế, em tìm anh lâu lắm, ngay cả điện thoại cũng không gọi được luôn."
Từ sau khi cậu cứu vai chính thụ thì cậu ta bắt đầu gọi cậu là anh.
"Tôi đã đổi số điện thoại rồi." Văn Khê ôm lại một chút, cậu vỗ vỗ lưng cậu ta, không giải thích gì thêm.
Biểu tình Lâm Thay Ngư hơi thay đổi, cậu ta cẩn thận hỏi: "Anh, xin lỗi anh, có phải liên quan đến fans của em không? Em nợ anh một lời xin lỗi."
Trước khi cứu Lâm Thanh Ngư, hai người từng tham gia một buổi phỏng vấn chung, khi đó cậu bị hệ thống cưỡng chế nhiệm vụ nên giống như cái tên thiểu năng mà diễn một tên trà xanh cấp thấp, chọc giận fans của Lâm Thanh Ngư.
Cậu bị đuổi theo chửi rất lâu.
Văn Khê đã mau quên đi những việc này, cậu thật tình nói: "Không phải, lúc đó có chút việc riêng nên mới bỏ đi, trong buổi phỏng vấn năm đó tôi đã làm cậu khó xử rất nhiều, hy vọng cậu có thể bỏ qua."
Lâm Thanh Ngư cẩn thận quan sát vẻ mặt của cậu, phát hiện Văn Khê thật sự không oán trách cậu ta thì nhẹ nhàng thở phào: "Không có gì mà, lần đầu tiên anh tham gia phỏng vấn nên không thể tránh được bị căng thẳng, chuyện anh rời khỏi giới giải trí còn làm cho người đại diện của em cảm thấy cực kỳ đáng tiếc đó."
Cậu ta đoán, việc Văn Khê lui giới năm đó khẳng định có liên quan đến vị học trưởng họ Tưởng kia, đó gọi là bị đóng băng.
"Đúng rồi, còn chưa chúc mừng cậu kết hôn nữa, hôm nào tôi mời cậu ăn cơm để bù lại quà kết hôn cho cậu."
Lâm Thanh Ngư sửng sốt, rồi sau đó cậu ta lúng túng nói: "Anh, anh xem tin tức ở trang báo lá cải nào vậy, em có kết hôn đâu, hiện tại em còn đang độc thân đấy."
Văn Khê cực kỳ kinh ngạc: "Độc thân á?"
Lâm Thanh Ngư gật mạnh đầu:"Trơi ạ! Là tên blogger nào lại bịa ra nữa hả, anh, sao cái gì anh cũng tin hết thế?"
Nói xong thì tiếng điện thoại vang lên.
Lâm Thanh Ngư cúi đầu nhìn thoáng qua, trên mặt hiện lên vẻ bực bội: "Xin lỗi anh, người đại diện đang hối em rồi, anh thêm Wechat của em đi! Hôm nào chúng ta tám chuyện nhé."
Văn Khê sờ sờ túi mình, di động không đem theo, cậu đành phải nói: "Bạn của tôi đang ăn cơm bên ngoài, cậu đi chung với tôi qua đó ha? Điện thoại tôi để trên bàn."
"Được." Lâm Thanh Ngư đáp.
Văn Khê lập tức dẫn cậu đi đến ghế dài.
Lâm Thanh Ngư liếc mắt nhìn thấy được Tư Văn Ấn, cậu ta cực kỳ kinh hỉ: "Nhị thiếu, thì ra anh của tôi là bạn của anh nha, trùng hợp quá."
Tư Văn Ấn ngẩng đầu nhìn cậu ta một cái rồi chìm vào suy tư.
"Tôi là Lâm Thanh Ngư, hôm trước trong ngày khởi động máy bộ phim ⟪Tận Thế Núi Sông⟫ có gặp qua anh, anh còn nhớ rõ tôi không?"
Tư Văn Ấn gật gật đầu, có lệ nói: "Ừ, tôi nhớ, hai người quen biết nhau à?"
Văn Khê há miệng thở dốc, Lâm Thanh Ngư lập tức nói tiếp: "Đây là anh tôi, là người có ơn cứu mạng với tôi."
Tư Văn Ấn nhìn về phía Văn Khê.
Văn Khê gật gật đầu: "Đàn em của tôi, có quan hệ rất tốt."
Thái độ của Tư Văn Ấn lập tức tốt lên không ít, hắn lại khách sáo chào hỏi thêm lần nữa.
Lâm Thanh Ngư vạn lần cảm kích sự săn sóc của Văn Khê, hai người thêm bạn trong Wechat, sau đó Lâm Thanh Ngư không làm phiền nữa mà tạm biệt rời đi.
Khi cậu ta đi xa, Văn Khê vẫn có thể nghe được cậu ta gửi tin nhắn bằng giọng nói: "Anh Dương, em mới vừa gặp phải nhị thiếu nên chậm trễ một chút, bây giờ em qua ngay đây."
Văn Khê hơi hơi hoảng hốt.
Đây là vai chính thụ sao?
Vai chính thụ không có kết hôn cùng với Tưởng Trạm Bạch, cậu ta còn phải xem sắc mặt của người đại diện, cậu ta còn phải hao hết tâm tư khen tặng người khác, cẩn thận từng li từng tí.
Trong nguyên tác, đáng lẽ lúc này vai chính thụ đã đại sát tứ phương trong giới giải trí, vĩnh viễn duy trì sự ngây thơ, làm một mặt trời nhỏ vui vẻ không bao giờ lớn lên mới đúng. So với vai chính thụ hiện tại đã trải qua quá nhiều sự cố và cũng đã thay đổi rất nhiều này, đúng là không cùng một người.