Đông Tư Nguy đến công ty từ sáng sớm. Không có ai quản, Đông Khiểm ra khỏi phòng lại là một hảo hán.
Cậu duỗi người như mèo con, xoa xoa đôi mắt đã mệt mỏi rã rời, bấm mở điện thoại xem tin tức.
Hôm nay đám bạn xấu kia của cậu không rủ đi bar nữa.
Cuối cùng cũng không cần uống rượu nữa rồi.
Nhưng đến chạng vạng, Triều Nhượng lại gửi cho cậu một tin nhắn: [Tối nay chuẩn bị cho cậu một niềm vui lớn.]
[Niềm vui lớn gì cơ?]
Đông Khiểm thầm cảm thấy chuyện này chẳng có gì tốt.
Sau đó, Triệu Nhượng gửi cho cậu một tấm ảnh.
Bối cảnh của tấm ảnh là ở trong một khách sạn, nhìn ra xa chút có thể thấy có người đang nằm trên chiếc giường trắng tinh.
Giống như là để thể hiện kỹ năng chụp ảnh điêu luyện của mình, tên kia còn gửi liên tiếp cho cậu mấy tấm ảnh cận cảnh từ nhiều góc độ, nhiều vị trí khác nhau. Cứ như sợ cậu bị cận nặng không nhìn rõ được người nằm trên giường vậy.
Trên giường đâu phải ai khác, chính là thụ chính.
Đông Khiểm: “…”
Mặc dù biết rằng mỗi tầng lớp xã hội đều có những người như vậy, Đông Khiểm vẫn không khỏi thắc mắc: Tại sao lúc nào cậu cũng phải đối mặt với mấy tên ăn chơi trác táng như thế này vậy chứ?
Triệu Nhượng lại tỏ ra vô cùng đắc ý, nhắn: [Biết hôm qua cậu có hứng thú với anh ta nên tôi cố ý đưa người đến đây đấy. Cậu thích chơi thế nào cũng được.]
Đông Khiểm im lặng một lúc, rồi cười mỉm đáp lại: [Tôi hiểu rồi.]
Tôi lại cảm ơn anh quá.
Theo địa chỉ mà họ cung cấp, Đông Khiểm đến khách sạn nơi Giang Thù đang ở.
Hình như bọn họ đã cho hắn uống gì đó, làn da Giang Thù ửng đỏ bất thường, cả người ướt sũng như vừa được vớt từ trong nước ra.
Đông Khiểm cảm thấy hơi khó xử.
Tuy rằng dựa trên yêu cầu của cốt truyện, Đông Khiểm thật sự phải bao nuôi Giang Thù nhưng cậu cũng không thể thật sự làm gì thụ chính.
Rốt cuộc, Đông Khiểm cũng chỉ là một nhân vật tốt thí không có năng lực, sự tồn tại của cậu cũng chỉ là để dùng sự nhỏ bé yếu đuối của mình để thể hiện sự cường đại của công một và công hai, thuận tiện làm nổi bật sự xinh đẹp lương thiện của vai chính thụ, làm sao có thể sánh với vai chính được chứ?
Lúc này, điều duy nhất cậu có thể làm là đứng nhìn Giang Thù, rồi cả hai mắt to trừng mắt nhỏ.
Nghe thấy tiếng động ở cửa, Giang Thù lập tức căng thẳng, ẵn sàng đối phó với kẻ vào phòng.
Hắn ngước mắt lên, cả người tản ra lệ khí khiến người ta run sợ.
Thấy ánh mắt sắc bén như sói hoang của Giang Thù, Đông Khiểm theo phản xạ lui lại một bước.
Trong cốt truyện, Giang Thù luôn được miêu tả là thanh tao và ôn hòa, vì thế Đông Khiểm chưa từng nghĩ rằng Giang Thù lại có thể bộc lộ ánh mắt âm lãnh đáng sợ như loài sói hung ác đang vươn móng vuốt, hoặc như một tên đồ tể đang vung lên lưỡi dao sắc bén như vậy.
Tuy nhiên, khi Giang Thù nhận ra người vừa bước vào là Đông Khiểm, không hiểu vì sao, toàn bộ không khí đáng sợ quanh thân hắn đột nhiên tan biến, thay vào đó là một tia sáng thoáng qua trong đáy mắt.
Không biết có phải do ảo giác của cậu hay không.
Nhưng Đông Khiểm lại cảm thấy, trong khoảnh khắc Giang Thù nhìn thấy mình, dường như hắn có chút... vui mừng.