Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Vạn Nhân Mê Xuyên Thành Tốt Thí Được Người Người Theo Đuổi

Quyển 1 - Chương 6

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sau khi trở lại nhà chính Đông gia, Đông Khiểm vẫn còn đang yên lặng xoa cánh tay bị trói đến hồng lên của mình.

Đông Tư Nguy nhìn cậu thêm vài lần, rồi nói bằng giọng trào phúng: “Có cần đưa cậu đi khám bác sĩ luôn không?”

Đông Khiểm không quá nghiêm túc, cậu cười ha ha đáp lại: “Không cần, đến được chỗ bác sĩ thì chắc vết thương trên tay em cũng lành luôn rồi.”

“…” Đúng là miệng lưỡi trơn tru.

Đông Tư Nguy đi đến đâu, Đông Kiểm đều theo sát phía sau giống như một con chim cút nhỏ.

Đây cũng coi như một cách cậu làm nũng, dính người vô cùng, chăm chăm đi sau mông người ta. Ngược lại cậu cũng không thật sự thấy mình sai mà chỉ là muốn dùng thủ đoạn này để khỏi bị phạt mà thôi.

Nếu là người bình thường nhìn thấy cảnh này thì đã sớm tước vũ khí đầu hàng, cậu muốn gì sẽ cho cái nấy.

Nhưng Đông Tư Nguy lại không phải người bình thường.

Anh lạnh nhạt nói: “Đêm nay ngủ ở phòng tạm giam đi.”

Trong lòng Đông Khiểm hơi lo lắng.

A, cái gì tới cũng phải tới.

Ánh mắt cậu run rẩy một chút, ngay lập tức giữ chặt tay áo Đông Tư Nguy, giả vờ đáng thương nói: “Anh ơi… Anh đừng làm vậy mà, em sợ bóng tối lắm.”

Đầu ngón tay cậu run rẩy, ngón tay hồng hồng cuộn lại, môi mỏng mím chặt, nói xong cũng run lên.

Đông Tư Nguy lại không mềm lòng chút nào: “Biết mình sợ tối mà sao không nhớ lấy?”

“Em nhớ rồi, em nhớ rồi mà. Lần này em thật sự nhớ rồi.” Nhưng suy nghĩ thực sự của cậu lại là: có nhớ khối, lần sau vẫn thế.

Lúc cậu ấm ức vành mắt sẽ hồng lên, lông mi ướt nhẹ chớp: “Anh ơi, anh tha cho em lần này đi, em thực sự rất sợ bóng tối.”

Tuy rằng tỏ ra đáng thương như thế nhưng Đông Khiểm biết mặc kệ mình có nói cái gì thì Đông Tư Nguy cũng sẽ không buông tha.

Nếu anh dễ mềm lòng như vậy thì đã không phải là Đông Tư Nguy rồi.

Hơn nữa, bình thường Đông Tư Nguy ghét nhất là loại người chơi xấu thích giả vờ đáng thương như cậu, vậy nên mỗi câu mà Đông Khiểm nói ra đều rất chuẩn xác chạm trúng vảy ngược của anh.

Vì sao biết vậy rồi mà cậu còn làm như thế ư? Là vì cậu cố ý đó.

Đông Tư Nguy càng chán ghét cậu thì sau khi anh biết được việc cậu bao nuôi Giang Thù sẽ càng đau lòng cho người kia.

Ngay khi Đông Khiểm vừa cho rằng sau đó Đông Tư Nguy sẽ ngay lập tức tống cậu vào phòng tạm giam thì Đông Tư Nguy nắm chặt tay, mặt không có biểu cảm gì, nói: “Về phòng cậu tự kiểm điểm lại đi.”

Đông Khiểm sửng sốt, một lúc lâu sau cậu mới hoàn hồn, hoảng hốt hỏi lại: “Dạ?”

Sao cậu lại không phải đến phòng tạm giam thế?

Thấy cậu đứng bất động ở đó nửa ngày, ánh mắt Đông Tư Nguy nhìn cậu cũng lạnh xuống. Đông Khiểm biết giờ mà bám dính lấy anh nữa thì sẽ OOC nên vội buông tay áo anh ra, chạy vụt đi.

Kì lạ thật, hôm nay có phải Đông Tư Nguy uống nhầm thuốc không vậy, thế mà tha cho cậu dễ dàng thế ư?

*

Đông Khiểm đương nhiên sẽ không ngoan ngoãn ngồi yên trong phòng.

Cậu cuộn mình trên sô pha, ôm gối, vừa nhai kẹo vị quýt vừa cùng hệ thống xem TV.

Trên TV đang chiếu đến đoạn Đường Tăng niệm Khẩn Cô Chú khiến Tôn Ngộ Không đau đớn, trong khi Trư Bát Giới thì kêu lớn: “Sư phụ, đừng niệm, đừng niệm nữa!”
« Chương TrướcChương Tiếp »