Ăn kem xong, Đông Khiểm lấy giấy ăn lau miệng. Cậu đang định tính tiền thì lại bị Giang Thù đè tay lại, nói: “Không cần.”
Hắn rũ mi: “Tôi mời cậu.”
Nói xong câu đó, mắt hắn thoáng nhìn đi nơi khác, mím môi, trông có vẻ thẹn thùng.
Đông Khiểm nhìn thấy cảnh này thì hơi há miệng ngạc nhiên, thực sự có chút ngoài ý muốn.
Cậu thậm chí còn không nhịn được mà nghĩ: Lẽ nào trong tiểu thuyết viết Giang Thù trầm mặc ít nói, không biết nói chuyện, chuyện gì cũng để trong lòng không phải vì hắn lạnh lùng kiêu ngạo mà chỉ đơn giản là vì… hắn rất dễ thẹn thùng khi nói chuyện với người khác không?
Có…Có chút đáng yêu nha.
Khó trách lại được hai anh trai của cậu yêu thích.
Đông Khiểm không nhịn được, lúc nhận ra thì tay cậu đã đặt trên đầu Giang Thù xoa xoa tóc hắn giống như xoa lông cún, cảm giác mềm mại thực sự khiến cho người ta líu lưỡi.
Dường như Giang Thù cũng không ngờ cậu sẽ làm như vậy. Hắn ngẩng đầu nhìn cậu, tuy không hiểu gì nhưng vẫn rất ngoan ngoãn để cho cậu xoa đầu. Ánh mắt hắn trong sáng không có bất kì vẩn đυ.c nào, thoạt nhìn rất giống một con chó hiền lành vô hại.
Đông Khiểm thậm chí còn nghi ngờ nếu lúc này cậu thật sự đeo vòng cổ cho hắn thì hắn cũng sẽ không phản kháng hay không.
Khóe miệng cậu nhếch lên thành một nụ cười dịu dàng: “Cuối tuần cậu đến nhà tìm tôi nhé.”
Bỗng nhiên như nghĩ đến điều gì, cậu lại ái muội bổ sung thêm một câu: “Chỉ có hai người chúng ta thôi.”
Trong tiểu thuyết, nguyên chủ nhân lúc hai anh trai không có ở nhà đã gọi Giang Thù đến, cùng hắn chơi một ít trò chơi giữa kim chủ và tình nhân, lại không cần thận chơi quá trớn, bị anh trai ngẫu nhiên về nhà bắt gặp.
Đây là lần đầu tiên anh trai của nguyên chủ bị Giang Thù gợi lên du͙© vọиɠ.
Thật đúng là một tình tiết vô cùng kí©h thí©ɧ.
Nụ cười của Đông Khiểm rất có tính lừa gạt. Rõ ràng trong bụng cậu chỉ toàn những ý nghĩ xấu xa, ánh mắt lại vô cùng sạch sẽ, kiêu căng mà trong sáng, lại không khiến cho người ta chán ghét.
Giang Thù biết đây là lời mời gọi hắn nhảy vào vực sâu, trong những lời nói ngọt ngào như mật đó thực ra là thuốc phiện nhưng đại não của hắn đã trở nên trống rỗng, tâm loạn như ma, không phòng bị gì mà gật đầu.
Đôi môi mỏng của Đông Khiểm khẽ cong lên, giống như ban thưởng mà vỗ đầu hắn. Cậu nói bằng giọng lười biếng: “Ngoan quá.”
Trước khi rời khỏi cửa hàng, cậu còn dùng khăn giấy tinh tế lau khô từng ngón tay rồi ném giấy vào thùng rác, không thèm liếc Giang Thù lấy một cái.
Lúc cậu yêu thương thú cưng thì thật sự là yêu thương, nhưng chơi xong là vứt, đùa giỡn xong liền bỏ đi rất vô tình, trước khi đi lại còn muốn rửa sạch bàn tay đã từng chạm vào hắn.
Tra nam cũng chỉ đến vậy mà thôi.
Cậu không biết sau khi cậu rời đi, Giang Thù vẫn đứng yên ở đó nhìn chằm chằm bóng dáng cậu, nhìn rất lâu rất lâu.