Xương cổ tay của Đông Khiểm rất tinh tế, sờ lên giống như tơ lụa thượng hạng. Yết hầu Lâm Thừa khô khốc, một lúc lâu sau mới buộc được một nút thắt xinh đẹp trên cổ tay Đông Khiểm.
Đoạn cổ tay xinh đẹp nhường ấy bị cột lại khiến cho Đông Khiểm giống như một món quà sắp bị đóng gói đưa đến cho người nào đó, khiến cho người ta không khỏi suy nghĩ miên man.
Đông Khiểm cảm nhận được rất nhiều ánh mắt nóng bỏng đang nhìn chằm chằm sau lưng mình.
Lần chơi thứ hai, tay Đông Khiểm bị trói không có cách nào lấy được bài, liền nhờ Giang Thù giúp rút lá bài thứ ba tính từ bên trái.
Giang Thù rũ mắt làm theo lời cậu, đưa bài cho Đông Khiểm.
Tay Đông Khiểm đang bị trói, nhìn thấy lá bài mà Giang Thù đưa qua, bèn cười với hắn một cái, vô cùng tự nhiên dùng miệng ngậm lấy lá bài. Cánh môi của cậu nhẹ nhàng chạm vào ngón tay Giang Thù, răng nhẹ nhàng cắn lấy lá bài, lại nhìn hắn một cái, sự trêu đùa trong mắt cậu thật giống như đứa trẻ con đang đùa dai.
Trong chớp mắt, trái tim Giang Thù loạn nhịp.
Lâm Thừa cũng nhanh chóng lật mặt bài, nở nụ cười.
Rõ ràng, Đông Khiểm lại thua.
Lần này cậu đến hỏi cũng không thèm, chỉ đơn giản cong cong đôi mắt nhìn về phía Lâm Thừa, ánh mắt thản nhiên, bày ra dáng vẻ tủy anh định đoạt.
Ánh sáng trong đôi mắt cậu giống như sóng gợn rì rào, câu lấy hồn phách con người, vừa dụ hoặc lại vừa nguy hiểm, làm người khác nảy sinh tâm tư muốn độc chiếm. Tâm tư tham lam này không ngừng bành trướng, muốn cho đôi mắt ấy ngoài chăm chú nhìn mình ra thì không còn lựa chọn nào khác.
Lâm Thừa nhịn không được đi đến phía sau Đông Khiểm, lần này dùng lụa trắng nhẹ nhàng che đôi mắt của cậu lại.
Đông Khiểm cũng không phản kháng, để mặc cho người ta che mắt mình lại, chỉ cười hỏi: “Lâm thiếu gia, anh che mắt tôi lại rồi thì chúng ta chơi thế nào đây?”
Giọng nói của cậu mang vẻ khıêυ khí©h, không giống thật sự lo lắng về kết quả trò chơi.
Đông Khiểm chỉ coi cuộc sống là cuộc vui, không che giấu du͙© vọиɠ của mình đối với người khác, cũng không ngại người khác có ý đồ không trong sáng với bản thân.
Dù sao cậu cũng mắc bệnh tim, tồn tại là để tìm niềm vui, thời gian còn chẳng đủ để tận hưởng, lấy đâu ra để phí phạm nhiều như thế chứ.
Hơn nữa, vẻ đẹp chính là vũ khí gian lận sắc bén nhất của cậu.
Đông Khiểm chớp mắt, lông mi dài cong như cánh bướm khẽ rung động. Cậu nhìn đi nơi khác, nhẹ giọng mê hoặc nói: “Hay là lần này Lâm thiếu gia tha cho tôi đi?”
Trong chớp mắt, tay Lâm Thừa không chịu khống chế mà run lên, hai tai gã đỏ bừng. Trong mắt gã, Đông Khiểm như yêu quái họa bì, dùng lớp da của mình để mê hoặc hồn người. Vào giờ phút này, dù cho cậu muốn cái gì thì Lâm Thừa cũng nguyện ý dâng lên.
Đây là chiêu làm nũng mà Đông Khiểm quen dùng.
Thật tiếc, có người lại không dễ bị điều khiển như vậy.
Ví dụ như…
Cửa quán bar đột nhiên bị đẩy ra, bên ngoài là một người đàn ông với khí chất lạnh lùng, đôi mắt màu xám vô cảm nhìn chăm chú vào Đông Khiểm khiến cho bầu không khí đột nhiên trở nên lạnh lẽo, một luồng hàn ý mạnh mẽ xâm nhập vào từng người.
Ánh mắt vốn thong dong của Đông Khiểm trở nên hoảng loạn, biểu cảm mê hoặc nhân tâm trên mặt bỗng chốc vụn vỡ, ấp úng nói với người ngoài cửa: “... Anh?”
Đông Tư Nguy quét mắt một vòng trong quán bar, cuối cùng dừng lại ở trên người Đông Khiểm, cười lạnh nói: “Mấy ngày không quản, cậu đã vui đến không biết trời đất rồi sao?”