Bàn tay đặt dưới bàn của hắn từ từ siết chặt, cảm giác trong lòng dường như có một phần đột ngột trống rỗng.
Tuy vậy, bề ngoài hắn vẫn không thể hiện gì, thậm chí còn tỏ vẻ thản nhiên hỏi: “Chiếc vòng tay này trông khá cũ rồi, cậu không nghĩ đến việc đổi cái mới sao?”
Đông Khiểm đã uống có chút say, nghe câu hỏi của Giang Thù, cậu khẽ cười, hơi nghiêng đầu, tay phải chống lên mặt, giọng nói uể oải nhưng nghiêm túc: “Những gì tôi yêu thích, tôi sẽ không bao giờ bỏ đi.”
Giang Thù sững sờ, trong lòng dâng lên một nỗi xót xa, như những mũi kim nhọn đâm vào, khiến hắn đau đớn âm ỉ.
Ban đầu, hắn còn nghĩ rằng Đông Khiểm là kiểu người không để tâm đến bất cứ điều gì, không quan tâm đến bất cứ ai. Như vậy cũng tốt, nghĩa là sẽ chẳng ai có thể chiếm lấy cậu.
Nhưng bây giờ xem ra, trong lòng Đông Khiểm cũng có một người khiến cậu ấy nhớ mài không quên.
Nhưng khi nhắc về người đó, tại sao biểu cảm của cậu lại trông cô đơn đến vậy?
Nhìn người con trai trước mắt đã ngấm men say ngồi dưới ánh đèn, Giang Thù đột nhiên nhận ra rằng bản thân mình dường như biết quá ít về cậu,
Hóa ra khoảng cách giữa họ, vẫn như một hố sâu không thể vượt qua.
---
Sau bữa ăn, Đông Khiểm gọi tài xế đưa cả hai người về.
Trên đường đi, Đông Khiểm dựa vào cửa sổ, ánh sáng từ đèn đường lướt qua khuôn mặt cậu lúc sáng lúc tối.
Có một đoạn đường khá xóc, Đông Khiểm bỗng nhiên cảm thấy hơi đau ở ngực, cậu nhíu mày ấn nhẹ một hồi mới dịu lại.
Giang Thù để ý thấy điều bất thường ở Đông Khiểm, nhớ lại chuyện nghe được hôm trước, hắn lo lắng hỏi: “Đông thiếu gia, gần đây cậu có cảm thấy không khỏe ở đâu không?”
Lông mi Đông Khiểm hơi run rẩy, nhìn về phía hắn, khẽ nghiêng người chống khuỷu tay lên cửa sổ, mỉm cười: “Sao lại hỏi vậy?”
“Tôi...”
“Yên tâm đi, sức khỏe của tôi rất tốt, thời gian cậu có thể làʍ t̠ìиɦ nhân của tôi còn rất dài.”
Ngay cả trong tình huống này, Đông Khiểm vẫn không quên đùa giỡn. Cậu tưởng rằng Giang Thù sẽ cảm thấy khó chịu, nhưng không ngờ hắn lại nở một nụ cười như trút được gánh nặng: “Vậy là tốt rồi.”
Đông Khiểm ngẩn người, cảm thấy mình không thể hiểu nổi suy nghĩ của Giang Thù.
Hắn có vẻ rất quan tâm đến cậu.
Khi xe dừng lại ở ngã tư, Đông Khiểm vẫn còn suy nghĩ về việc hôm nay phải "trêu chọc" Giang Thù một chút cho xong nhiệm vụ.
Giang Thù từ trước đến nay luôn tỏ ra khó chịu với những cử chỉ quá thân mật gần gũi.
Nhìn về hướng trường học, Giang Thù thầm nghĩ sắp phải rời xa Đông Khiểm, cảm thấy tâm trạng hơi chùng xuống.
Ngay sau đó, Đông Khiểm bất ngờ túm lấy cổ áo Giang Thù, kéo hắn sát lại gần. Một nụ cười gian xảo hiện lên trên gương mặt Đông Khiểm. Cậu uống say, mùi rượu phảng phất quanh người như một loại trái cây chín mọng, đuôi mắt đỏ ửng của cậu trông cũng đặc biệt quyến rũ.
Sắc trời đã tối, qua định vị điện thoại, Đông Tư Nguy phát hiện vị trí của Đông Khiểm đang ở gần một quán bar. Nghĩ rằng Đông Khiểm lâu như vậy không trở về, có thể là đang đi chơi bời lêu lổng, không màng lời khuyên của dì Vương, anh lập tức lái xe đi tìm, quyết tâm kéo Đông Khiểm về nhà.
Khi Đông Tư Nguy đến nơi, cảnh tượng đập vào mắt anh là Đông Khiểm đang say rượu, ngón tay khẽ nâng cằm của một người đàn ông, cười nhẹ nhàng tiến sát lại gần. Tay còn lại của Đông Khiểm đặt lên vai người đàn ông ấy, chuẩn bị hôn lên má anh ta.
Khoảnh khắc đó, Đông Tư Nguy cảm thấy huyệt thái dương của mình nhói lên dữ dội.