Dựa theo tư liệu nhân vật, Đông Khiểm bao nuôi Giang Thù cũng không phải vì thích hắn mà là đang kiếm cho mình một chỗ để giải sầu, giống như nuôi một con chó con mèo gì đó mà thôi
Sủng vật, chính là kêu đến thì phải đến, đuổi đi thì phải đi, cho chỗ tốt thì phải vẫy đuôi, cho gậy gộc thì phải ngoan ngoãn chịu đựng, không có chút tự do nào.
Cậu dựa theo thiết lập này, cố gắng làm cho Giang Thù cảm nhận được thật rõ ràng.
Thật không nghĩ đến, Giang Thù còn rất có ý thức của một sủng vật. Hắn không nói thêm gì nữa, chỉ chăm chú xoa xoa mặt đồng hồ còn hơi lạnh, nghiêm túc nói: “Tôi sẽ giữ gìn thật cẩn thận.”
Đông Khiểm không thèm để ý, hừ nhẹ một tiếng.
Không sao cả, dù sao cuối cùng cũng phải ném vỡ thôi mà.
Bữa tối đã diễn ra được một nửa, Đông Khiểm lại bắt đầu chuẩn bị đưa Giang Thù đi uống rượu.
Giang Thù không thích uống rượu, trước kia hắn làm ở quán bar cũng chỉ là vì tiền lương ở đó cao.
Dù sao những việc có thể khiến hắn chán ghét bản thân, Đông Khiểm đều không ngại làm một lần.
Cậu cố ý rót cho Giang Thù một ly rượu đầy.
Giang Thù nhìn thấy vậy, ánh mắt hắn khẽ chuyển động, mím môi, nhưng ngược lại cũng không từ chối.
Đông Khiểm tay thì rót rượu, miệng cũng không nhàn rồi. Cậu qua loa giả vờ quan tâm gần đây Giang Thù đang làm gì.
Giang Thù trả lời đúng sự thật: “Gần đây tôi luôn ở thư viện.”
Đông Khiểm “A?” một tiếng, hỏi lại: “Sao vậy, học hành vất vả quá sao?”
Vẻ mặt Giang Thù bình tĩnh, hắn trả lời: “Vẫn tốt, ngày mai thi xong là ổn rồi.”
Đông Khiểm: “…”
Cậu hỏi hệ thống: [Hệ thống, sao mi không nói cho ta biết chuyện ngày mai Giang Thù đi thi vậy?]
Hệ thống cảm thấy oan ức: [Trong cốt truyện cũng đâu viết kỹ càng tỉ mỉ như vậy đâu.]
Đông Khiểm cúi đầu trầm ngâm một chút.
Ừm… Trước khi đi thi lại còn dẫn học sinh đi uống rượu hình như không tốt lắm.
Đừng nhìn Đông Khiểm như vậy, cậu thực ra rất quan tâm đến sự nghiệp của mình. Trước kia, hồi cậu còn đi học, trước khi đi thi sẽ không thức đêm, không uống rượu, không chơi game, ôn tập xong liền ngoan ngoãn lên giường đi ngủ, không để cho người khác phải lo lắng.
Đông Khiểm do dự một chút, cuối cùng vẫn không thiếu đạo đức đến vậy. Cậu yên lặng dịch ly rượu bản thân vừa rót cho Giang Thù về phía mình.
Giang Thù để ý thấy động tác của cậu, nghiêm túc nói: “Tôi có thể uống rượu.”
Đông Khiểm cầm lấy ly rượu, cười tủm tỉm nói: “Ngoan, học sinh tốt không được uống rượu.”
Yết hầu Giang Thù hơi lăn, trong giây lát, hắn thấy lòng mình ấm áp.
Lúc Đông Khiểm uống rượu, cổ tay vốn giấu trong tay áo lộ ra. Giang Thù nhìn thấy trên cổ tay của Đông Khiểm có một chiếc vòng tay, làm từ tơ hồng và ngọc thạch, với một hạt đậu đỏ sáng rực, nổi bật trên làn da trắng mịn của cậu.
Chiếc vòng tay này không biết đã được đeo bao lâu, nhiều chỗ đã mòn đến sờn chỉ.
Một chiếc vòng tay như vậy có vẻ không hợp với phong cách sang trọng thường ngày của Đông Khiểm.
Thấy ánh mắt của Giang Thù, Đông Khiểm không đợi hắn lên tiếng hỏi, liền bình thản giải thích: “Đây là quà từ một người rất quan trọng với tôi.”
Chiếc vòng này là món quà mà hai người anh trai tặng khi Đông Khiểm mới đến gia đình họ Đông chưa lâu.
Nhiều năm trôi qua, cậu vẫn luôn đeo nó.
Giang Thù nhắc lại câu nói đó bằng giọng thì thầm Đông Khiểm không thể nghe rõ: “Người rất quan trọng...”