Chỉ là Đông Tư Nguy chưa bao giờ nghĩ rằng, một ngày nào đó, loại biểu cảm ấy lại xuất hiện trên gương mặt của Đông Khiểm.
Đối với anh, Đông Khiểm từ nhỏ đến lớn vẫn luôn chỉ vây quanh quan tâm mình anh, tất cả vui buồn mừng giận của cậu đều liên quan đến anh. Thật không nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay, dường như có thứ gì đó đang chậm rãi lệch khỏi quỹ đạo.
Cảm giác này khiến Đông Tư Nguy không thoải mái.
Không đợi anh kịp hiểu rõ cảm xúc khác thường này của mình là từ đâu đến, Đông Khiểm đã ra khỏi nhà, không quay đầu lại.
---
Đông Khiểm và Giang Thù hẹn gặp nhau tại một nhà hàng tên Lam Đảo.
Nhưng vì suy xét đến việc nơi đó giao thông không thuận tiện, khi Giang Thù rời khỏi trường, hắn đã thấy Đông Khiểm đang đứng đợi mình ở cổng.
Vẻ ngoài của Đông Khiểm quá nổi bật, vậy nên người đi qua đi lại trên đường nhìn thấy cậu đều không thể kiềm lòng mà nhìn lâu thêm một chút.
Giang Thù vừa nhìn sang đã thấy cách đó không xa có người đang giơ điện thoại lên muốn chụp ảnh Đông Khiểm. Mắt hắn ngay lập tức tối xuống, không phát ra tiếng động che trước mặt Đông Khiểm.
Hắn thực sự không nghĩ rằng Đông Khiểm thế mà lại đến đây đón mình. Trong khoảnh khắc, Giang Thù còn cảm thấy không chân thật.
Hắn cũng không biết bản thân bị làm sao. Từ nhỏ đến lớn, hắn không giống những người khác – vừa đến tuổi dậy thì liền bắt đầu muốn yêu đương. Dường như Giang Thù chưa bao giờ nảy sinh du͙© vọиɠ về mặt này, vậy nên nỗi lo của phụ huynh nhà người ta thì là con mình yêu sớm, còn nỗi lo của mẹ Giang Thù thì lại là không biết tương lai đứa bé này có tình nguyện kết hôn hay không.
Nhưng trong khoảnh khắc nhìn thấy Đông Khiểm, hắn như trúng phải cổ độc, cảm nhận được lực hấp dẫn trí mạng của người kia đối với mình. Hắn giống như thiêu thân tình nguyện lao đầu vào lửa, dù chết cũng không hối tiếc.
Đông Khiểm nhìn thấy hắn đi ra, đôi mắt đào hoa xinh đẹp chăm chú nhìn thẳng vào hắn. Giang Thù có cảm giác mặt mình đang có chút nóng lên.
“Lên xe đi.” Đông Khiểm hất hất cằm, giọng điệu cậu có chút kiêu căng.
Giang Thù gật đầu, không do dự ngồi lên xe cùng cậu.
…
Nhà hàng Lam Đảo.
So với vị trí trung tâm thành phố, nơi này có vẻ yên tĩnh thanh nhã. Hai người họ ngồi trên hàng ghế sát ban công, đứng ở đó có thể thấy được hồ nhân tạo phía đối diện. Phong cảnh rất đẹp, vô cùng lãng mạn.
Đông Khiểm ngoắc tay với Giang Thù, nói bằng giọng lười biếng: “Lại đây.”
Giang Thù đi đến.
Đông Khiểm cầm lấy tay trái của Giang Thù, đeo lên cho hắn chiếc đồng hồ ngân hà đã được điều chỉnh theo đúng kích cỡ cổ tay hắn.
Giang Thù ngây ngẩn cả người: “Đông thiếu gia, cái này là?”
Dưới ánh đèn, con ngươi Đông Khiểm giống như có vì sao đang tỏa sáng. Cậu rất hài lòng thưởng thức kiệt tác của mình: “Làʍ t̠ìиɦ nhân của tôi, đương nhiên sẽ có vài món quà nhỏ.”
Nghe được hai chữ “tình nhân” này, ánh mắt Giang Thù rất nhanh liền tối xuống. Hắn nói với Đông Khiểm: “Tôi không cần những thứ này.”
Mặt mày Đông Khiểm có vẻ không vui, giọng cậu có chút ngang bướng, ánh mắt lại hơi nguy hiểm: “Cho cậu thì cậu cứ nhận đi.”
Cậu ghé sát vào bên cạnh Giang Thù, nheo mắt lại, trong đáy mắt đầy kiêu ngạo ác ý: “Tôi không thích bị từ chối.”