Cậu rũ mi, điều chính giọng mình nghe lưu manh một chút: “Nhớ tôi không?”
Đầu dây bên kia im lặng một chút, sau đó nói: “Nhớ.”
Đông Khiểm cười.
Nếu không phải cậu đã biết thiết lập nhân vật của Giang Thù thì có khi đã tin câu này của hắn rồi.
Giang Thù là ai cơ chứ, chính là bông hoa cao lãnh mà Đông Tư Nguy và Đông Huyên dùng hết mọi cách cũng không theo đuổi được, là người không vì năm đấu gạo mà khom lưng, cũng sẽ không vì tiền tài quyền lực của bọn họ mà cảm thấy tự ti. Trên người hắn bẩm sinh đã có tư thái của người bề trên rồi.
Người như vậy đương nhiên rất khó có thể rung động với người khác. Vả lại người đó còn là Đông Khiểm, chắc chắn hắn nhận tiền rồi nên mới tình nguyện đi dỗ dành cậu chút thôi.
Khóe môi Đông Khiểm cong lên: “Thật sao?”
Không biết tại sao Giang Thù lại cảm thấy hôm nay Đông Khiểm có hơi yếu ớt, hắn không nhịn được, hỏi: “Đông thiếu gia, tôi giúp gì được cho cậu không?”
Đông Khiểm ngơ ra một lát, sau đó lập tức hoàn hồn, cậu nói bằng giọng lười biếng: “Cũng đúng, tôi bao nuôi cậu mà, tôi nói gì thì cậu phải nghe nấy.”
Cậu chạm vào vị trí trái tim mình.
Hôm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, thật sự là trong khoảng thời gian ngắn cậu cũng không nghĩ ra phải hành hạ hắn như thế nào.
Ngực Đông Khiểm vẫn còn hơi đau, nói nhiều thêm vài lời cũng khiến cho tim cậu đập nhanh hơn, hít thở cũng trở nên khó khăn.
Cậu dứt khoát đổi sang tư thế nằm thoải mái hơn, vì buồn ngủ nên mí mắt ngày càng trĩu xuống. Cậu nhẹ giọng nói: “Vậy cậu…”
Giang Thù ngừng thở, nghiêm túc lắng nghe.
Hắn biết việc Đông Khiểm cần mình làm sẽ không đơn giản như vậy, nhưng hắn tình nguyện trả giả, vì cậu, hắn sẵn sàng làm bất cứ chuyện gì.
Tiếng hít thở của Đông Khiểm rất nhẹ nhàng, giống như mỗi hô hấp đối với cậu đều rất tốn sức, giọng nói mềm mại của cậu phát ra qua ống nghe: “Vậy cậu chúc tôi ngủ ngon đi.”
Thật sự hôm nay cậu đã rất mệt rồi, cuối câu nói còn mang theo ý làm nũng mềm mại khiến cho người ta không kiềm lòng nổi.
Cậu nhỏ nhẹ yếu ớt như vậy lại càng quyến rũ hơn ngày thường. Tim Giang Thù đập lệch nửa nhịp, trong khoảng thời gian ngắn dường như đã quên mất phải nói làm sao, lát sau mới hoàn hồn nói: “Đông thiếu gia, ngủ ngon.”
Đông Khiểm khép mi, đến cả chút sức lực để cúp máy cậu cũng không còn, cứ như vậy mà yên bình chìm vào giấc ngủ.
Giang Thù nghe được tiếng hít thở đều đều của Đông Khiểm. Hắn rũ mắt, lòng vẫn hơi tiếc nuối nên chưa muốn cúp máy.
Đúng lúc này, hắn nghe được ở phía đầu dây bên kia có tiếng người mở cửa, nói với Đông Khiểm đang nằm trên giường: “Tiểu Khiểm, em gọi điện thoại cho ai vậy? Sức khỏe của em vừa mới ổn định lại, đừng tùy hứng như thế.”
“Tim còn đau không?”
Bên kia cúp máy.
Giang Thù ngây ngẩn cả người.
Người ở đầu dây bên kia là ai?
Cậu ta thế mà… Có thể gọi Đông thiếu gia là Tiểu Khiểm.
Người kia lại còn hỏi tim cậu còn đau không nữa, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?