Trước mặt Đông Khiểm hôm nay cũng là những món cậu thích.
Món canh cá màu trắng ngà, lẫn với những miếng đậu phụ mềm mại và hành lá xanh biếc. Khối cá được chiên vàng hai mặt, hầm kỹ đến mức chỉ cần nhấp một ngụm là tan ngay trong miệng.
Món bò kho mềm thơm, bên ngoài được nướng giòn, còn bên trong thì mềm mại đến tan chảy.
Đũa đầu tiên của Đông Khiểm liền gắp ngay miếng thịt bò trông có vẻ hấp dẫn nhất kia đặt vào bát của Đông Huyên, cậu nói với anh ta đầy vẻ lấy lòng: "Anh hai, anh ăn đi."
Động tác của Đông Huyên dừng lại một chốc, ngoài anh ta mặt mỉm cười nhưng trong lòng lại là cả trời băng giá, gật đầu nhận lấy.
Nhưng Đông Huyên hoàn toàn không động đến miếng thịt trong bát của mình. Thậm chí ngay cả cơm xung quanh miếng thịt, anh ta cũng chẳng thèm chạm vào.
Đông Khiểm đã dự đoán trước được tất cả những điều này. Cậu chỉ nhẹ nhàng rũ mắt, không quá bận tâm, tiếp tục an tâm tận hưởng những món ăn ngon trước mặt mình.
Đúng lúc này, Trình Diệc bất ngờ đưa đũa qua bát Đông Huyên, gắp miếng thịt bò mà Đông Khiểm đã gắp cho anh ta đi và ăn ngon lành.
Đông Huyên thoáng cau mày, rất khó nhận ra.
Không hiểu sao, khi nhìn thấy dáng vẻ mất mát của Đông Khiểm, Đông Huyên cảm thấy có chút hả hê. Trong mắt anh ta, mọi thứ liên quan đến Đông Khiểm, kể cả những gì cậu đưa cho anh ta, toàn bộ đều khiến anh ta cảm thấy khó chịu.
Thế nhưng, khi Trình Diệc gắp miếng thịt mà Đông Khiểm đã gắp cho anh ta đi, một cảm giác khó chịu mơ hồ bỗng xuất hiện trong lòng Đông Huyên.
Sau khi gắp miếng thịt đó đi, Trình Diệc lại gắp một miếng cá - món mà Đông Khiểm thích nhất, bỏ vào bát của cậu. Đông Khiểm ngoài mặt thì mỉm cười, nhưng bên trong lại không thật sự vui, cố tình bắt chước cách của Đông Huyên, không động vào miếng cá ấy.
Trình Diệc chỉ bất đắc dĩ cười, ánh mắt lộ ra chút bao dung.
Lúc này, Đông Tư Nguy bắt đầu hỏi Trình Diệc về tình hình của cậu ta ở nước ngoài.
Cả bàn ăn nhanh chóng bị cuốn vào câu chuyện về cuộc sống ở nước ngoài, nhưng Đông Khiểm lại không mấy hứng thú với chủ đề này. Cậu cứ lặng lẽ ăn những món ăn trước mặt, tranh thủ lúc họ nói chuyện để nhanh chóng gom hết phần ngon nhất vào bát mình.
Khi mọi người đã rượu đủ cơm no, cậu sẽ phải tỏ ra đáng thương buồn rầu mà trở về phòng, sau đó lại trút hết sự bực bội trong lòng mình lên người Giang Thù.
Ừm, phải thừa nhận rằng Giang Thù thực sự vô tội khi bị kéo vào chuyện này.
Hệ thống của Đông Khiểm và cậu đã bàn bạc xem lát nữa sẽ hành hạ Giang Thù như thế nào, thậm chí còn nghĩ ra cơ chế “bầu chọn” để quyết định xem sẽ dùng phương pháp nào.
Bắt hắn cởϊ qυầи áo? Một phiếu.
Bắt Giang Thù khóc cho Đông Khiểm xem? Hai phiếu.
Bắt hắn…
Sau khi hạ quyết tâm, Đông Khiểm vừa định đứng dậy thì bỗng nhiên, một cơn đau nhói từ ngực truyền đến, khiến cậu ngay lập tức ngồi lại.