Quyển 1 - Chương 2

Đông Khiểm trong thế giới này là một người xuyên không từ trong bụng mẹ.

Cậu không phải là thiếu gia của nhà họ Đông mà là đứa trẻ được họ nhận nuôi từ cô nhi viện.

Mẹ của Đông Khiểm là bạch nguyệt quang khi còn trẻ của cha nhân vật chính công - Đông Kiển.

Đông Kiển yêu nhưng không có được mẹ Đông Khiểm. Sau khi mẹ của Đông Khiểm qua đời trong một tai nạn giao thông, Đông Kiển đã đón Đông Khiểm không nơi nương tựa trong cô nhi viện về và đặt tên cho cậu là Đông Khiểm.

Bấy giờ vợ Đông Kiển qua đời mới được hai năm.

Lúc đầu, hai anh em nhà họ Đông cũng rất có thiện cảm với đứa em trai mới được nhận về từ cô nhi viện này, bọn họ thường xuyên thay nhau chơi với cậu. Nhưng khi họ biết được thân thế thực sự của Đông Khiểm từ miệng của người mà bọn họ tin tưởng, thái độ của hai anh em này đối với cậu chỉ còn lại sự căm ghét và thù địch.

Đông Kiển muốn hủy hoại thanh danh của mình nên đã cố tình chỉ dẫn, kết hợp với những lời thêm mắm thêm muối của người khác, mẹ Đông Khiểm bị biến thành một kẻ chỉ chăm chăm muốn leo cao, muốn được gả vào nhà họ Đông.

Trong mắt Đông Tư Nguy và Đông Huyên, Đông Khiểm rõ ràng là sự sỉ nhục đối với mẹ họ.

Hai anh em nhà họ Đông là công một và công hai của thế giới này. Một người là nhân vật nổi tiếng trong thương giới, còn người kia là ảnh đế của giới giải trí. Cả hai đều là những nhân vật tầm cỡ.

Trong khi đó, Đông Khiểm chỉ là một bênh nhân mắc bệnh tim có vẻ ngoài xinh đẹp, tính tình cậu lại thất thường, bên ngoài thì tỏ ra tình cảm nhưng thực chất là máu lạnh và bạc tình, kiêu căng nhưng lại tự ti. Suốt đời cậu sống chỉ để lấy lòng anh trai mình, vì vậy trong sách cũng chỉ là một nhân vật tốt thí đáng thương.

Trước mắt đó là giả thiết nhân vật và bối cảnh thế giới hiện tại.

Khi Đông Khiểm gặp nhân viên tạp vụ tại quán bar - nhân vật thụ chính Giang Thù, vạn vật trong mắt cậu như bừng sáng.

Giang Thù là sinh viên ưu tú của một trường đại học danh tiếng, trên người hắn luôn có khí chất thư sinh, đôi mắt phượng đạm mạc xa cách. Không hổ là nhân vật được tiểu thuyết lặp đi lặp lại là đẹp đến kinh người, hắn khiến cho ngay cả một thẳng nam như Đông Khiểm cũng cảm thấy rung động, huống hồ là nhóm công đông đảo đủ mọi hình thức play của hắn.

Khi Đông Khiểm đang tập trung thưởng thức vẻ đẹp của Giang Thù, hệ thống đột nhiên phá hỏng tâm trạng của cậu.

【 Ký chủ nhìn đủ chưa vậy? 】

Đông Khiểm: 【... Nhìn đủ rồi. 】

Hệ thống mỉm cười đầy ẩn ý: 【 Ký chủ, nhiệm vụ tiếp theo của cậu là làm sao để đùa giỡn hắn. 】

“......”

Hệ thống còn sợ ký chủ nhà mình không biết phải làm như thế nào, bèn vô cùng tri kỉ đưa ra các lựa chọn.

Lựa chọn 1: Sờ tay hắn

Lựa chọn 2: Véo eo hắn

Lựa chọn 3: Cưỡng hôn hắn

....

Dù là lựa chọn nào, Đông Khiểm cũng không biết làm.

Đông Khiểm chỉ biết ngồi đó kéo dài thời gian, mắt không rời khỏi Giang Thù, cố gắng chuẩn bị tâm lý và chờ đợi thời cơ thích hợp.

Những vị khách trong quán bar lúc này cũng nhạy bén nhận thấy ánh mắt của Đông Khiểm luôn dừng lại ở trên người Giang Thù, tâm trạng của họ trở nên khó chịu.

Một nhân viên tạp vụ nhỏ bé hèn mọn Giang Thù chỉ có cái mặt đẹp ngoài ra không có gì đặc biệt, làm sao có thể thu hút sự chú ý của Đông thiếu gia chứ?