Đông Huyên lúc này mới nhìn ra phía cậu, giống như là giờ mới phát hiện ra có người đang đứng đó, thờ ơ nói: “Cậu cũng ở đây à.”
Đông Khiểm cũng nhận ra thái độ của Đông Huyên đối với mình khác hẳn so với hai người kia. Cậu xấu hổ nắm lấy góc áo, cúi đầu, cảm giác có chút mất mát.
Việc bị đối xử lạnh nhạt giờ đã quá quen thuộc với Đông Khiểm.
Suy cho cùng, Đông Huyên cũng chỉ muốn cậu biết rằng, trong ngôi nhà này, cậu chỉ là người ngoài. Vì thế, anh ta chẳng cần kiêng nể mà coi cậu như không khí. Nếu Đông Huyên đã muốn như vậy, thì cậu cũng chỉ cần phối hợp là được
Lúc Đông Huyên bước vào nhà, ánh mắt anh ta thoáng nhìn về phía Đông Khiểm đang đứng ở phía sau.
Giờ phút này, cậu đang cúi đầu, lộ rõ vẻ mất mát.
Thế này là đúng rồi.
Đây là điều anh ta muốn — muốn Đông Khiểm cảm thấy đau khổ.
Nếu bây giờ anh ta tha cho Đông Khiểm, lại trở về quan tâm cậu như xưa thì ai sẽ đòi lại công bằng cho người mẹ đã khuất của anh ta chứ? Như thế chắc mẹ sẽ thất vọng lắm.
Dựa vào điều gì mà Đông Khiểm hiện tại có thể hưởng thụ cuộc sống này? Đáng lẽ ra, cậu nên ở trong cô nhi viện, tương lai thì vất vả mưu sinh ở một xó xỉnh nào đó, hoặc có thể vì bệnh tim không nhận được chữa trị kịp thời mà sớm chết rồi. Chứ không phải như bây giờ, sử dụng thâm phận dơ bẩn này, yên tâm thoải mái ở lại chỗ mà mẹ anh ta đã từng sinh sống, làm ảnh hưởng đến tâm trạng của bà.
Bởi vì biết hôm nay Đông Huyên và Trình Diệc sẽ trở về, dì Vương đã chuẩn bị một bàn đồ ăn phong phú.
Từ khi Đông Khiểm còn nhỏ, dì Vương đã làm việc trong nhà họ Đông.
Bà đã chứng kiến cảnh Đông Khiểm từ một đứa trẻ được cưng chiều, là bảo bối trong nhà dần dẫn phát triển thành tình huống xấu hổ bây giờ.
Dù không hiểu rõ tất cả mọi chuyện trong nhà họ Đông, nhưng tận đáy lòng, bà vẫn đau xót cho đứa trẻ này.
Khi còn nhỏ, Đông Khiểm đã khác biệt so với những đứa trẻ khác. Mỗi khi bị bệnh, dù khó chịu đến đâu cậu cũng không khóc lóc hay làm phiền người khác.
Đông Khiểm mắc bệnh tim bẩm sinh, chuyện phải tiêm và vào viện là hết sức bình thường, cũng thường xuyên xảy ra.
Nhưng lạ thay, cậu bé này từ nhỏ đã rất ngoan. Khi phải tiêm thì tiêm, khi phải uống thuốc thì uống mà không phàn nàn một câu. Uống xong, chỉ cần được thưởng một viên kẹo là cậu đã vô cùng thỏa mãn. Nếu viên kẹo ấy có vị quýt, cậu sẽ như đứa trẻ hạnh phúc nhất thế giới, vừa ngậm kẹo vừa ngoan ngoãn nhìn đối phương, ngọt ngào đến mức có thể làm tan chảy lòng người.
Làm sao trên đời lại có đứa trẻ đáng yêu đến vậy được chứ?
Dù không hiểu tại sao thái độ của người nhà họ Đông đối với Đông Khiểm lại xảy ra thay đổi lớn như vậy, nhưng dì Vương vẫn luôn quý mến cậu bé theo bản năng. Mỗi lần nấu đồ ăn, bà luôn cố ý đặt món cậu thích ở chỗ Đông Khiểm chỉ cần giơ tay là có thể lấy được.