Quyển 1 - Chương 13

Trình Diệc thường lấy được những món đồ chơi thú vị từ hai người anh của Đông Khiểm, rồi chủ động đến chia sẻ với cậu. Tuy nhiên, Đông Khiểm luôn nhìn Trình Diệc với ánh mắt đầy ghen tị, cảm thấy rằng Trình Diệc chỉ đến để khoe khoang mà thôi. Mỗi khi thấy Trình Diệc vui vẻ chạy đến, Đông Khiểm sẽ không ngần ngại mà đẩy cậu ta ra xa.

Sau này, khi cả hai trở thành bạn học cùng lớp, Đông Khiểm mong muốn đạt được thành tích xuất sắc để làm hài lòng gia đình. Thế nhưng Trình Diệc lại luôn tranh giành vị trí đứng đầu với cậu, khiến Đông Khiểm phải chấp nhận vị trí thứ hai.

Thậm chí, Đông Khiểm đã từng nghĩ đến việc kích động cả lớp cô lập Trình Diệc. Tuy nhiên, sau đó cậu phát hiện ra rằng tính cách hào phóng và hoà đồng của Trình Diệc dường như còn được mọi người yêu quý hơn cả mình. Nếu cậu thực sự làm điều đó, chưa biết chừng kẻ bị cô lập lại là chính mình cũng nên.

May mắn thay, sau khi lên trung học phổ thông, Trình Diệc phải ra nước ngoài du học theo yêu cầu của gia đình.

Tính toán một chút thì thời gian Trình Diệc du học cũng đã gần hết, có lẽ cậu ta sắp trở về rồi.

Chờ đến lúc Trình Diệc trở lại, có lẽ Đông Khiểm sẽ lại phải đối mặt với cảnh anh em hòa thuận ngày xưa một lần nữa.

Đối mặt với cuộc gọi bất ngờ của Đông Tư Nguy, dưới tình thế cấp bách, Đông Khiểm ngược lại bình tĩnh hơn một chút. Cậu tìm điện thoại của Giang Thù, mở ra, lưu phương thức liên lạc của chính mình vào trong điện thoại cho hắn.

Cuộc gọi tự ngắt vì không có ai nhận máy. Đông Khiểm còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì hệ thống đã lại thông báo cho cậu rằng trên ốp điện thoại của cậu có máy định vị. Bây giờ Đông Tư Nguy đang nhanh chóng lái xe hướng về phía bên này.

Nhưng Đông Khiểm còn một phần kịch bản chưa hoàn thành. Để giúp cậu hoàn thành nhiệm vụ, hệ thống chỉ có thể làm hết phận sự của mình, bắt đầu cập nhật khoảng cách giữa Đông Tư Nguy và cậu.

[Ký chủ, còn cách 4000 mét.]

Đông Khiểm nhét một tấm thẻ vào túi áo sơ mi của Giang Thù, giống như đang yêu đương vụиɠ ŧяộʍ mà híp mắt cười nói: "Anh trai tôi hình như sắp đến rồi, nếu bị phát hiện thì coi như xong đời đó."

[3500 mét.]

Đông Khiểm vẫn thong dong như cũ, giọng nói cậu nhẹ nhàng: "Cậu cứ ngoan ngoãn ở lại đây. Số tiền này cậu có thể sử dụng tùy ý, năm phút nữa tôi sẽ gọi bác sĩ đến giúp cậu."

[3000 mét.]

Thời gian không còn nhiều, Đông Khiểm đứng dậy rời đi. Dù khuôn mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng cậu đã vô cùng hoảng loạn.

Thấy Đông Khiểm sắp rời đi, Giang Thù mở to mắt, cố vươn tay muốn giữ lấy ống tay áo của cậu, nhưng lần này lại không kịp.

Cửa mở ra rồi đóng lại, trong phòng chỉ còn lại một mình Giang Thù.

Hắn nhắm mắt, ngồi dậy, ngón tay khẽ cử động. Rồi ánh mắt hắn bừng sáng, hoàn toàn không còn chút yếu ớt và vô lực nào trước đó.

Hắn nhìn vào điện thoại, thấy một liên hệ mới tinh vừa được thêm vào. Ngón tay hắn nhẹ nhàng vuốt qua.

Giang Thù vốn dĩ còn nghĩ rằng sau đêm hôm đó, hắn sẽ không bao giờ có cơ hội lại gần Đông Khiểm như thế nữa.

Thật không ngờ, trời cao chưa bao giờ thương xót cho anh giờ lại ngẫu nhiên mang đến cho anh một may mắn to lớn như thế.